(Ảnh MH: Nguồn internet)
THẦY TU VÀ GÁI ĐIẾM.
Câu chuyện xảy ra tại một thị trấn nhỏ của đất nước lấy Phật giáo là tín ngưỡng chính của họ.
Ông ta là một vị thầy tu tại gia có lối sống khắc khổ và chuẩn mực. Ông sống độc thân tại một căn gác nhỏ của một xóm nghèo trong thị trấn. Niềm vui của ông ta là được đắm mình trong những bài kinh kệ và tuân thủ kiêng khem trong sinh hoạt, ăn uống đúng giới luật. Mọi người trong xóm ai ai cũng kính nể và trọng vọng ông ấy.
Sống đối diện với căn gác của ông ta là căn phòng của một cô gái điếm trẻ trung và xinh đẹp. Cô ấy sống một mình và tiếp khách làng chơi hàng ngày tại căn gác ấy.
Mỗi khi vắng khách, cô hay nhìn sang cửa sổ của vị thầy tu bằng đôi mắt u buồn, bởi vì mặc cảm, xấu hổ với nghề nghiệp của mình mà không biết thoát ra bằng cách nào. Cô ta luôn kính trọng và ngưỡng mộ vị thầy tu ở căn đối diện. Những lúc như thế cô luôn cầu nguyện và ước ao một ngày nào đó có được cuộc sống an lạc, giản đơn như ông ấy.
Bên phía đối diện, vị thầy tu hàng ngày phải chứng kiến cảnh tiếp khách liên tục người ra kẻ vào ồn ào của cô gái trẻ. Thâm tâm ông ấy cảm thấy khó chịu và luôn nhìn cô ta mặc con mắt khinh bỉ.
Đến một ngày nọ, cả hai đều chết.
Đám ma của vị tu sĩ được tổ chức linh đình với rất nhiều vị cao tăng đến tận nơi tụng niệm trong mùi trầm hương thơm ngát cùng với rất đông môn đệ và những cư dân trong xóm đưa linh cửu của ông đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Ngược lại, đám ma cô gái điếm diễn ra trong lặng lẽ, cô độc. Sự khinh miệt theo cô ta đến tận huyệt sâu lạnh lẽo.
Dưới tuyền đài, vị thầy tu được phán xét đưa ông xuống Địa ngục, còn cô gái điếm được lên Thiên đàng.
Phẩn uất với quyết định của Diêm vương, ông đã được giải thích cặn kẻ lý do vì sao.
"Với sự giữ mình và tuân thủ giới luật tuyệt đối, cho nên khi chết đi, thể xác của ông ta đã được đối xử với sự tôn kính cùng những nghi thức tiễn đưa trọng thể...nhưng tâm hồn của ông lúc còn sống thì luôn đeo đẳng ý nghĩ khinh miệt và xem cô gái điếm là một sinh vật nhuốc nhơ, đáng ghét. Ngược lại, con người của cô gái điếm bị dày vò, dơ bẩn...nên khi chết, thể xác cô ta đã bị trừng phạt. Cô ta phải chịu sự cô độc, lạnh lùng và không hưởng được nghi lễ nào cả. Tuy nhiên, những ngày còn sống, tâm hồn cô ta luôn hướng về những điều thiện lành mà ông đang làm. Luôn kính trọng sự trong sạch thần thánh mà ông đang theo đuổi...và cô ta mong muốn được cứu vớt tội lỗi từ công đức sâu dày của ông.
Như vậy, thể xác chịu tội cho những việc làm nhơ nhuốc của cô ta. Còn tâm hồn trong sáng, thánh thiện khi nghĩ về người khác, ăn năn ray rức khi nghĩ về mình... thì chính vì điều đó cô ta đã xứng đáng được lên Thiên Đàng. Thể xác của ông sạch sẽ thì được hưởng những ưu đãi, thương tiếc và trọng vọng khi tang lễ, nhưng tư tưởng của ông luôn nghĩ xấu về người khác và khó chịu về điều đó thì tâm hồn của ông đã vấy bẩn. Địa Ngục sẽ là nơi gột rửa linh hồn của ông."
Cùng các bạn!
Chúng ta thường ít khi để ý kẻ thù lớn nhất của ta chính là ý nghĩ xấu về người khác và thường không sẵn lòng để nghĩ về những điều tốt đẹp của những người cùng sống chung quanh ta.
Chúng ta thường ít khi để ý kẻ thù lớn nhất của ta chính là ý nghĩ xấu về người khác và thường không sẵn lòng để nghĩ về những điều tốt đẹp của những người cùng sống chung quanh ta.
Hãy để những suy nghĩ tốt đẹp về người khác chuyển động liên tục trong tâm hồn của chúng ta!
(Cóc Tía), Sài Gòn, 03/11/2016
P/s: Nghe kể và biên soạn lại.