Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

TÔI SẼ KHÔNG CÔ ĐƠN!


TÔI SẼ KHÔNG CÔ ĐƠN!
      Chuyến đi Pleiku vừa rồi tôi đã gặp lại một số bạn cũ khá thân trước đây và một số bạn mới. Trong những cuộc gặp gỡ đó, có rất nhiều điều để tôi phải suy nghĩ lại về nhận thức và quan niệm sống của những bạn bè cũ mới.
      Đó là thằng bạn rất thân với tôi trước đây. Nó có khuôn mặt khá bặm trợn và ăn nói bỗ bả, chúa phản động. Nếu như trước đây khi điều kiện kinh tế của nó còn khó khăn. Nó hay bàn về thời cuộc, hay chửi bới về những cái xấu của xã hội đương thời. Đôi khi nó còn dè bỉu, nói kháy về sự giàu có bất thường của những cán bộ quan chức ngồi cùng trong bàn nhậu. Thế nhưng đợt này tôi trở về thăm nó đã thay đổi hoàn toàn. Ở đây, tôi không muốn nói đến sự thay đổi về sự giàu lên nhờ cần cù làm ăn của nó, mà là sự thay đổi về cá tính và quan điểm sống của nó. Có hôm sau khi nhậu ngà ngà, nó khoác vai tôi tâm sự:
      - Tao nói cho mày nghe. Tụi an ninh Việt Nam hiện nay là giỏi nhất trên thế giới đó mày biết không? Kệ mẹ tụi cộng sản muốn làm gì thì làm. Mày cứ im lặng ăn chơi chứ quan tâm làm đéo gì đến chuyện chính trị. Viết lách linh tinh trên Fb có ngày nó hốt vào tù không biết khi nào. Cứ ăn nhậu, hát hò...chụp hình rồi quăng lên Fb thì chả có thằng nào đụng tới mình. Đó là tao thương mày, tao nói thật lòng. Thế nhé!?...
      Vẫn biết là nó lo cho mình, nhưng sao thấy lòng buồn vô hạn.
      Có một thằng em mới quen qua sự giới thiệu của một thằng em cũ. Nó người gốc Quảng Bình, đi bộ đội xuất ngũ về làm trong một bệnh viện quân đội. Trong lúc vui vẻ chén chú chén anh, nó cũng ra vẻ bức xúc về nhiều vấn đề của đất nước hiện nay, nhất là vụ Formosa, vụ xả lũ vừa rồi ở quê hương của nó. Qua chuyện trò trao đổi cởi mở với nhau trong bàn nhậu và nghe bạn nó giới thiệu về Cóc Tía. Nó phấn khởi hỏi nick Fb của Cóc Tía rồi xin add friend. Mình cũng vui vẻ kết bạn vì có gì tốt hơn là từ một người bạn ngoài đời trở thành bạn của nhau trong thế giới ảo. Thế rồi không hiểu vì sao, hôm sau mở Fb định tag tên nó trong một tấm ảnh chụp chung, thì thấy nick cu cậu lặn đâu mất tiêu. Thì ra có lẽ đêm đó, tò mò nó mở Fb của Cóc Tía để tìm hiểu về ông anh mới quen. Chắc thấy ông anh này viết lách"phản động"quá nên lặng lẽ hủy kết bạn, rút êm cho nó lành.
      Không buồn, không vui vì dù sao nó cũng là một thằng đảng viên trẻ tuổi. Khó có thể cùng chiến tuyến với mình.
      Ngược lại với hai thằng bạn già đầu, thì tình cờ mình gặp một cô em trẻ trung và khá xinh đẹp tại một đám cưới. Cô ta trông thấy mình thì vội vã đến nắm tay chào hỏi và nói chuyện rất sôi nổi về nhiều vấn đề thời sự mang tính nhạy cảm trong nước, cùng những bức xúc trước nhiều vấn nạn bất công, tham nhũng lan tràn trong xã hội hiện nay. Cô ta nói:
      - Em không kết bạn với anh trên Fb, nhưng em luôn theo dõi và đọc không thiếu một bài nào của anh. Em và đám bạn của em, tuy không viết lách được như anh, nhưng luôn theo dõi và ủng hộ anh hết mình. Tụi em là phụ nữ nhưng không sợ hãi gì trong cái xã hội quá thối nát này!
      Cảm thấy thật ấm lòng sau những gì đã cảm nhận được từ sự hèn nhát và thay đổi của những thằng bạn già tham sống sợ chết của mình, vì còn đó những người trẻ tuổi đứng cùng chiến tuyến trước cái ác và bất công. Thấy mình sẽ không còn cô đơn!
      Một chuyến đi về quê cũ 4 ngày, nhiều cảm xúc vui buồn khác nhau. Đó là những gì Cóc Tía đã trải nghiệm được trong chuyến đi vừa qua.
      Nếu đọc đến đây, các bạn cảm thấy stt vừa đủ dài thì hãy dừng lại. Còn nếu muốn biết quan điểm riêng của Cóc Tía, thì hãy đọc chia sẻ dưới đây từ Fb của Nhan The Hoang. Vì đó cũng chính là quan điểm sống của Cóc Tía.
      "Nhiều người bảo tôi, thậm chí cười nhạo tôi rằng: mày viết thế thì có thay đổi được gì không mà viết; mày nhà lầu, xe hơi, lại đâu có thù gì với chính quyền sao cứ suốt ngày chỉ trích; hay, mày viết vậy thì nước ngoài nó gửi tiền về cho mày sống à?
      Tôi chỉ cười và bỏ đi bởi tôi biết bản thân mình cần phải làm gì để góp phần thay đổi xã hội theo chiều hướng tích cực hơn, đó còn là quyền, là nghĩa vụ mà một công dân có trách nhiệm cần phải làm, không những cho bản thân mình mà còn cho cả thế hệ con cháu về sau.
      Bạn bảo xã hội không thay đổi được gì khi những người như chúng tôi lên tiếng ư? Vậy vụ án quán cafe xin chào, vụ formosa, vụ tẩy chay nước mắm hoá chất Masan và vô số các vụ án nghiêm trọng khác, nếu không nhờ mạng xã hội thì nó có đem lại kết quả tích cực như hôm nay không?
      Bạn bảo tôi nhà lầu xe hơi, không thù oán gì với chính quyền nên tôi phải im lặng. Vậy tôi im lặng thì tôi và gia đình có tránh được nạn thực phẩm bẩn, có được một bãi biển sạch để tắm, cá tôm sạch để ăn, một môi trường giáo dục tốt hay một bầu không khí không ô nhiễm không? Không, tất nhiên là không rồi, giàu nghèo gì cũng chịu ảnh hưởng ngang nhau cả. Chẳng lẽ muốn những điều đơn giản đó mà tôi hay gia đình tôi phải bỏ xứ để đi đến một đất nước khác có điều kiện tốt hơn thay vì ở lại và cất tiếng nói để thay đổi quê hương mình?
      Bạn lại bảo tôi nhận tiền nước ngoài để sống? Vâng tôi có nhận, tôi nhận nó từ sự yêu quý của tất cả đối với những gì tôi làm, tôi nhận nó khi thấy có trường hợp dân mình ốm đau, bệnh tật mà không tiền thuốc thang hay khi thiên tai lũ lụt. Những đồng tiền tôi nhận đều để giúp người dân chứ tôi chưa bao giờ dùng một đồng nào cho cá nhân mình cả.
      Một xã hội không có phản biện là một xã hội chết. Bạn có thể im lặng, có thể hèn nhát nhưng tôi xin bạn đừng tiêm nhiễm sự hèn nhát đó cho những người đang muốn lên tiếng để XH ngày một tốt đẹp hơn. Bạn cứ việc hèn, cứ việc im lặng nhưng bạn nên ngừng sự chỉ trích với việc lên tiếng của người khác bởi đó là quan điểm, là lẽ sống của họ.
      Họ đã, đang và sẽ đấu tranh cho cuộc sống của họ, đồng bào họ trong đó có cả chính những người đang ngày đêm cười nhạo và dè bĩu họ như các bạn đây.
      Họ sẽ không cô đơn, nhất định là như thế!"
(Cóc Tía), Sài Gòn, 28/10/1016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét