Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

CÁI RÉT ĐẦU ĐÔNG...


CÁI RÉT ĐẦU ĐÔNG...
(Tuỳ bút)
      Đã 2 đêm ở Hà Thành gã không sao ngủ được. Cả đêm qua cũng thế.
      Mới sáng sớm, gã lò mò ngồi dậy, vệ sinh cá nhân qua quýt cho xong, khoác chiếc áo ấm gã lang thang xuống phố lúc gần 6 giờ sáng.
      Hà Nội, ngày đầu Đông bắt đầu trở lạnh. Cái lạnh nhẹ nhàng đi theo những cơn gió hiu hiu cứ từ tốn áp vào người và thấm sâu vào bên trong từng thớ thịt. Phố sá vẫn còn trong cơn ngái ngủ, cửa đóng im ỉm. Gã thả bộ một mình xuống hồ Gươm. Mặt trời vẫn còn trốn ngủ trong bầu trời đầy mây màu xám xịt. Trên mặt hồ phẳng lặng, những làn hơi nước bốc lên mờ phủ cả một vùng rộng lớn. Xa xa tháp Rùa đứng thinh lặng, mờ ảo như đang suy tư về những năm tháng phủ dày lịch sử rong rêu của đời mình.
      Trên bờ hồ, dưới những hàng cây cổ thụ đã có nhiều người đi bộ, chạy bộ và thể dục thư thả. Trên những chiếc ghế đá đặt ven bờ hồ và trên những chiếc xe lăn, có rất nhiều những ông cụ, bà cụ ngồi im lặng, mặt quay ra hồ, mắt nhìn lơ đãng xa xăm. Có lẽ họ đang cố gắng tận hưởng những ngày tháng hay cũng có thể là những giờ phút cuối cùng của đời mình sau nhiều vật vả, thăng trầm và thay đổi trên mảnh đất ngàn năm văn vật mà họ đã từng tự hào lẫn chất ngất thương yêu. Cũng có thể họ đang cảm thấy một điều gì khác mà gã không thể biết được của những người gốc Hà Nội vốn sâu lắng, thâm trầm.
      Gã quay về phố và tìm ra được một quán cà phê cóc trong một ngách sâu giữa những dãy nhà. Quán cóc với vài chiếc ghế đẩu đặt sát vách tường của con hẻm nhỏ mà gã biết bên trong, phía đằng sau là những hộ gia đình gốc Hà Nội sống chen chúc nhiều thế hệ trong đó. Gã biết được điều này qua sách báo mô tả khá rõ về những cư dân phố cổ. Gã không muốn nghĩ về điều đó nữa vì ở địa phương nào cũng có những nét đặc thù riêng của nó. Nhưng đối với những người nghèo, thì dù có sống ở đâu cũng đều phải chịu cảnh thiếu thốn, gò bó và khó khăn vất vả như nhau. Gã gọi một ly cà phê đá và gói thuốc Thăng Long, một loại thuốc lá đặc sản ở Hà Nội rồi ngồi nhìn ra ngoài đường.
      Gã lại nghĩ đến một người có cùng sở thích như gã. Gã thèm được khoác vai người ấy lang thang phố sá, thích nhìn ngắm và suy nghĩ về mọi thứ, rồi nói, rồi cười với những chuyện bá láp bá xàm mà chỉ có gã và người ấy mới có thể nghĩ ra được. Cuối cùng lại ngồi im lặng bên nhau, cùng nhấm nháp từng ngụm cà phê đắng chát thơm lừng và không nói với nhau một lời nào như hai người xa lạ. Đôi khi chỉ chừng ấy thôi, gã cũng cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, mặc dù trước đây có nhiều lúc cả hai đứa chỉ còn vài xu lẻ trong túi.
      Gã cười thầm với ý nghĩ đó và bất giác thở dài. Đâu phải ai cũng có suy nghĩ như gã. Nhu cầu đôi khi lại luôn thắng thế trước cảm xúc và ánh hào quang phù phiếm luôn làm mê hoặc nhiều người...cho dù có thể họ sẽ lại đau khổ để tìm kiếm một thứ ánh sáng khác sau khi được vùng vẫy thỏa thê ở đó trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
      Một cơn gió lùa mạnh vào con hẻm làm gã rùng mình cắt ngang dòng suy nghĩ. Gã kêu tính tiền và uể oải đứng dậy. Bên kia đường có tiếng hát từ trong máy nhà ai văng vẳng dội sang:
      Hà nội mùa này...vắng những cơn mưa.
      Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh...
(Cóc Tía), Hà Nội, 31/10/2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét