(Ảnh MH: Nguồn internet)
SÀI GÒN, MƠ MỘT BỮA CƠM GIA ĐÌNH.
Sài Gòn dưới mắt của nhiều người, đó là một thành phố trẻ với sự phát triển rực rỡ không ngừng về nhiều mặt. Trước năm 1975 Sài Gòn còn được biết đến như một"Hòn Ngọc Viễn Đông". Nói như thế để các bạn trẻ hiểu rằng, đã có giai đoạn SG phát triển và nổi tiếng vượt bậc hơn hẳn đảo quốc Singapore bây giờ rất nhiều.
Sài Gòn hiện nay tuy đã đi thụt lùi rất nhiều năm so với các nước lớn nhỏ trong khu vực Đông Nam Á, kể từ khi"cách mạng hiện về",nhưng so với cả nước, SG vẫn là giấc mơ của nhiều người, nhất là giới trẻ, nếu được về sống ở đây.
Sài Gòn với đặc tính muôn đời là phố xá phát triển không ngừng. Những cao ốc văn phòng cao ngất trời xanh, những chung cư hiện đại, to lớn mọc lên như nấm cho kịp để đáp ứng với sự gia tăng dân số và những người nhập cư từ các tỉnh dồn về. Biệt thự cao cấp, nhà phố...cứ mỗi năm trình làng nhiều kiểu mới.
Sài Gòn là thành phố đa văn hóa với đủ thành phần dân tộc và vùng miền khác nhau đổ dồn về đây. Chính vì điều đó mà SG phong phú trong ẩm thực với đầy đủ các món ăn từ các miền Bắc, Trung, Nam và vùng cao nguyên...
Sài gòn với lượng khách từ tất cả các nước đến tham quan, du lịch, học tập và làm việc đông nhất nước vì thế kéo theo các nhà hàng với văn hóa ẩm thực đa dạng, khách sạn các cở, bar rượu, sàn nhảy...hoạt động náo nhiệt thâu đêm.
Còn rất, rất nhiều điều khác nữa mà tôi không kể ra trong bài viết này, bởi vì vốn dĩ đã có khá nhiều giấy mực mô tả về nó rất cặn kẽ, chi tiết và sâu sắc hơn từ các nhà văn hay nhà sử học chính hiệu. Ở đây, tôi muốn nói về một khía cạnh khác gần gũi, thiết thực nhưng cũng rất khó thực hiện, dù bạn giàu hoặc rất giàu, hay bạn nghèo hoặc rất nghèo. Tôi muốn nói đến một vấn đề mà ở các tỉnh lẻ, đó là điều rất đổi bình thường. Người ta thường nói trên cửa miệng mỗi ngày trước một sự việc bình thường nào đó bằng câu: "Ô! Chuyện đó xảy ra như cơm bữa ấy mà?". Vâng! Vấn đề tôi muốn nêu ra ở đây là ở cái bình thường như cơm bữa ấy, nhưng ở đất Sài Gòn thì không dễ dàng như cơm bữa chút nào!?...
Tôi có thằng bạn học thời phổ thông ở Đà Lạt, nó vô Sài Gòn lập nghiệp khá lâu, dễ chừng gần 30 năm. Đến bây giờ nó khá giàu. Nói về tài sản, nó có dăm bảy căn chung cư cao cấp cho thuê, nhà phố đôi ba cái. Cùng với công ty vẫn đang ăn nên làm ra, một cái của nó và một cái riêng của vợ. Tài sản về tinh thần nó cũng giàu với 2 đứa con gái xinh đẹp và ngoan ngoãn cùng một cô vợ hiền lành kém hơn chục tuổi rất lanh lợi trong làm ăn. Nói chung, cuộc sống của nó khá hạnh phúc, tuy nhiên để ngồi lại với nhau hàng ngày trong một bữa cơm gia đình lại là điều khá xa xỉ đối với nó. Một hôm đi nhậu, nó tâm sự:
- Mày biết không, lịch làm việc của tao rất thoải mái vì tao biết thu xếp, nhưng thu xếp để có một bữa ăn gia đình, nói chuyện trao đổi cùng con cái và vợ lại là một điều hết sức khó khăn ngoại trừ ngày chủ nhật. Này nhé, mỗi sáng sớm thức dậy từ 5h, sau khi thể dục xong, tắm rửa vệ sinh là tao phải lo chở 2 cô con gái mỗi đứa mỗi nơi đến trường. Có khi tao chở một đứa, vợ tao chở một đứa. Xong việc phần tao lo đến cty của tao, vợ tao cũng đến cty của cô ấy sau khi ăn sáng qua quýt cho xong. Buổi trưa, 2 đứa nhỏ ăn trên trường bán trú, vợ tao ăn uống tại cty cô ấy làm, phần tao cũng thế. Buổi chiều, sau khi đón con về lại tranh thủ ăn qua quýt cùng con tại hàng quán trên đường để còn kịp chở con học thêm, học nhạc... Và vợ tao cũng vậy. Đến 9, 10h tối lại đón con về rồi lăn ra ngủ. Đó là chưa kể có hôm khách khứa hoặc gặp mặt bạn bè nhậu nhẹt, lại phải để con gái đi về bằng tắc xi. Như vậy, tụi tao không có thời gian để đi chợ tổ chức một bữa cơm gia đình nào cho ra hồn trong suốt cả tuần. Chỉ còn ngày chủ nhật thì nhiều khi dẫn vợ con ra nhà hàng ăn uống, giải trí..coi như kín luôn trọn một tuần không có bữa cơm nhà nào.
Nhấp một ngụm bia, nó lại ra vẻ trầm ngâm một lúc rồi chép miệng:
- Sống ở cái đất Sài Gòn này, lắm khi mệt mỏi. Chỉ là một bữa ăn gia đình mà sao khó khăn quá chừng. Đôi khi tao thèm không khí ngày xưa, tuy mâm cơm bên cha mẹ, anh em...không có gì ngoài rau mắm nhưng sao mà hạnh phúc và ấm êm lạ thường!
Nói xong, nó lại chậc lưỡi cầm ly bia lên mời rồi phán thêm một câu:
- Chậc!...Mà thôi, kệ mẹ nó. Sống đâu rồi quen đó hà! Dzô!!!
(Ảnh MH: Nguồn internet)
Lại một nỗi niềm khác, tâm trạng giống như vậy rơi vào một người có cuộc sống bình thường, không giàu nhưng cũng không nghèo. Đó là tâm sự của một đứa em trai là friend trên fb. Một hôm tôi mời nó đi nhậu tại một quán vỉa hè bên q10. Tôi đến trước, nó đến sau khi tôi call cho nó độ 10 phút. Ngồi với nhau uống chừng vài ve, nó bắt đầu tâm sự:
- Lúc nãy khi anh điện cho em là lúc em đang trên đường cùng vợ, mỗi người một xe từ cửa hàng bên Chợ Nhật Tảo chạy về nhà. Đến khúc Âu cơ, nghe anh gọi, em quẹo xe lại chạy đến với anh để bà xã về nhà một mình!..Hihi
Uống thêm một ngụm bia, nó lại tâm sự:
- Hai vợ chồng em có mỗi một đứa con gái mới học cấp 2. Cửa hàng dưới chợ này em thuê cho vợ bán hàng điện tử. Còn nhà riêng của tụi em tận trên Q Gò vấp. Vợ em chủ trì ở cửa hàng, em chạy đi chạy về nên có thời gian khá rỗi rảnh. Những lúc như vậy, em thích đi chợ về nhà nấu những món mình thích, chỉ để vợ cùng con gái ngồi ăn với nhau duy nhất vào buổi tối thôi. Vậy mà lắm khi còn không được đó anh.
Thấy tôi im lặng lắng nghe, nói đến đó nó bỗng dừng lại rồi phẩy tay phân trần:
- Là như vầy nè, anh biết sao không? Buổi sáng em dậy lo chở con đến trường, vợ em thì lấy xe chạy xuống chợ mở cửa hàng. Buổi trưa vợ em ăn cơm luôn ở đó, còn em đón bé về ghé quán cơm bình dân nào đó ăn tạm rồi mới về nhà. Buổi chiều, em đi chợ nấu ăn xong chờ vợ về. Có buổi cô ấy về sớm thì con gái lại mắc đi học kèm. Buổi nào cô ấy về muộn thì con gái đói bụng lo ăn trước rồi ngủ. Do vậy mà dù em chuẩn bị cơm nước chu đáo rồi vẫn khó có một bữa ăn đầy đủ thành viên 3 người trong gia đình. Bởi vậy, thời gian sau này em cũng lười nấu cơm, mặc dù em rất thèm có được không khí vợ con quây quần bên mâm cơm gia đình lắm anh!
Nó nói đến chữ"thèm"kéo dài âm vực ra trên khuôn mặc khá bặm trợn, làm tôi buồn cười liên tưởng đến sự khát khao ghê gớm lắm của nó về một bữa ăn gia đình giữa đất Sài Gòn. Điều mà ai cũng thấy đó là hình ảnh hết sức bình thường diễn ra mỗi ngày, nhất là các ở tỉnh lẻ.
Lúc ra về, nó chỉ vào bịch hành và dưa leo treo ở đầu xe rồi nói:
- Đó, anh thấy chưa? Em mua hồi chiều định tối nay làm món bò xào cho vợ con ăn, giờ gặp anh nên nó còn nằm sờ sờ ở đây nè!..haha..
(Ảnh MH: Nguồn internet)
Vậy đó các bạn. Sài Gòn rực rỡ, Sài Gòn tấp nập ngựa xe, Sài Gòn lấp lánh ánh đèn màu thâu đêm suốt sáng...Sài Gòn chỉ có tất bật, ngược xuôi chạy đua với thời gian làm như không thể dừng lại. Cùng với nhịp sống nhanh và sôi nổi tưởng chừng người ta không còn dịp để suy nghĩ, trăn trở về những điều thầm kín, đơn giản nhưng sâu lắng trong lòng. Hoàn toàn không phải như vậy đâu các bạn. Tuy thấy họ hối hả, ngược xuôi trên đường như thế, nhưng bạn sẽ dễ dàng nhận thấy khá phổ biến hình ảnh bỗng nhiên họ dừng xe lại bên đường để giúp đỡ cho ai đó ngã xe, rớt đồ, hoặc có khi thấy họ móc bóp để mua cho em nhỏ vài tờ vé số ở những ngã tư chờ đèn xanh hay biếu cho cụ già hành khất dăm ba ngàn đồng lẻ. Hình ảnh phổ biến nhất là bạn bỗng nhiên giật mình khi thấy một chàng trai trẻ nào đó cứ cố chạy vượt lên cho ngang với mình trong dòng xe cộ đông đảo đó, rốt cục chỉ để nói một câu"Chú ơi gạt cái chân chống lên kìa!".
Thành phố Sài Gòn, con người Sài Gòn là vậy đó. Bạn đừng tưởng rằng họ mê mãi chạy đua với thời gian để kiếm tiền không phải vì họ không để tâm đến chuyện khác, mà là họ luôn giữ kín những điều tưởng chừng như bình thường nhưng đối với họ đôi khi là sự khát khao, cho dù chỉ là mong ước có một bữa cơm đoàn tụ trong gia đình hay được ra tay giúp đỡ một ai đó với tâm thế không hề vụ lợi.
Đó cũng là lý do vì sao nhiều người trong đó có tôi lại yêu thành phố Sài Gòn và con người Sài Gòn đến như vậy.
(Lê Quang Luận), Sài Gòn, 25/06/2016