Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

ĐIỀU MẸ HAY QUÊN...

                                (Ảnh MH: Nguồn internet)
ĐIỀU MẸ HAY QUÊN...
      Nhớ lúc còn nhỏ, tính mình hay nghịch ngợm và quậy phá trời thần. Có lần trốn học, bỏ cơm chiều. Về đến nhà trời cũng vừa sụp tối. Mình khi ấy tay chân mặt mũi lem luốc, áo quần xộc xệch và dơ bẩn, mắt lấm la lấm lét mong về không gặp mẹ để thót vô phòng, quăng cặp vỡ rồi tắm rửa thay đồ sạch sẽ với ý nghĩ sẽ qua mặt được Người. Không ngờ, về đến nơi đã thấy mẹ đứng trước cửa, tay cầm roi mây lăm lăm chờ sẵn. Biết là khó thoát đòn roi, nên khi vừa bước đến cửa mẹ đã chụp cổ định hỏi tội và cho một trận đòn. Đoán trước được ý định của mẹ nên khi Người vừa ra tay chụp thì mình vùng ra, thoát được chạy nhanh vô trong nhà. Mẹ rượt đến nơi mình lại vùng thoát chạy ra ngoài, sau khi quăng vội cặp vở lên bàn học. Người già lại là phụ nữ làm sao lanh lẹ bằng chú nhóc mới có 12 tuổi được. Do không bắt được mình mẹ tức giận đứng trước cửa dí dí cái roi vào thằng con trai ngỗ nghịch đang quay lại nhìn từ xa, miệng mẹ gào lên:
      - Mày có giỏi thì đi luôn đi, tao mà không đánh được mày tao thề "làm con" của mày!...
      Giận con mẹ thề như vậy, nhưng đến khi thấy mẹ đã ngủ, mình len lén về nhà chui vô giường làm một giấc đến sáng mới dậy.
      Sáng dậy, gặp mẹ mình vẫn không quên chuyện đêm qua, nhưng Người thì đã quên mất. Trông thấy mình, mẹ còn nhắc:
      - Mau vệ sinh, tắm rửa thay đồ cho nhanh, rồi mẹ dẫn đi ăn bún bò ngay đầu chợ đây rồi còn đi học!
      Xong việc, mang cặp vở, mẹ dắt tay ra chợ mà lòng cứ nơm nớp lo sợ mẹ nhớ lại chuyện cũ.
      Nhiều năm sau này, khi mình có những đứa con trai. Có khi chúng có lỗi gây bực tức và buồn lòng, tuy nhiên rồi mình cũng quên ngay sau đó.
      Thế mới hiểu, con cái có thể nhớ lâu việc gì cha mẹ đối xử không đúng hoặc không công bằng với chúng, nhưng cha mẹ không bao giờ nhớ lâu những lỗi lầm của con, một khi chúng đã gây ra cho họ.
      Chiều nay, vô tình bỗng nhớ lại chuyện xưa. Chạnh lòng với ý nghĩ về lời thề của mẹ năm xưa, làm mình muốn thốt lên: " Mẹ ơi! Con không bao giờ tin vào lời thề "làm con" của mẹ trở thành sự thật. Bởi vì, lúc nào con cũng muốn là con của một người mẹ luôn hay quên những lỗi lầm mà chúng thường gây ra bực mình, thậm chí đau khổ... cho người đã vất vả làm lụng cả đời, để nuôi chúng thành nhân.
(Lê Quang Luận), Sài Gòn, 29/06/2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét