Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2016

CÂU CHUYỆN KHÔNG MUỐN KỂ...


CÂU CHUYỆN KHÔNG MUỐN KỂ...

Lẽ ra tôi sẽ không kể ra câu chuyện này vì người trong cuộc không muốn. Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt cười cười và giọng hỏi dồn dập áp đảo của MC Tạ Bích Loan cùng với khuôn mặt trí thức, giọng nói trau chuốt, điệu nghệ của ông tiến sĩ Đặng Hoàng Giang trên chương trình 60'mở của VTV1 chủ đề về "từ thiện vì ai?", tôi lại muốn đem câu chuyện làm từ thiện của 2 mẹ con đứa em gái từ phương xa trở về như một cách trả lời cho câu hỏi của chương trình"làm từ thiện vì ai?".

Câu chuyện tôi sắp kể ra đây có thể giống như hàng ngàn câu chuyện khác mà có lẽ các bạn đã từng gặp hoặc ngay chính bạn đã từng làm. Nhưng có điều không ai trong chúng ta muốn kể. Đó là câu chuyện làm từ thiện đơn giản vì khởi phát từ tâm của mình như một sự chia sẻ có giới hạn trước những hoàn cảnh khó khăn, những mảnh đời nghiệt ngã hay những số phận không may...tất cả chúng ta làm điều đó có khi âm thầm, có khi cần có người biết để kêu gọi thêm người khác sốc lại cái tâm thiện còn đang ngủ yên của họ, để chia sẻ nỗi đau cùng đồng loại. Điều đó, dù cho làm từ thiện bằng bất cứ hành động hay trạng thái nào theo tôi cũng đều tốt cả. Thiết nghĩ với đề tài này không thể đem lên một chương trình truyền thông nổi tiếng, có bề dày và sức lan toả mạnh như đài VTV1 bàn luận, phân tích và hướng dư luận đi theo ý đồ của mình vì mục đích chính trị. "Làm từ thiện vì ai?"của VTV1 là một cái tát chí tử vào lòng từ tâm còn rơi rớt rất ít lại trong lòng của người Việt Nam từ hơn 41 năm qua tại miền Nam. Nó thực sự đã phơi bày bộ mặt đểu cán, vô lương của một xã hội thối nát đến tận cùng.

Và đây là câu chuyện của tôi, mời các bạn cùng đọc.

Trước khi về nước từ tiểu bang Cali của Mỹ. Cô ấy đã inbox cho tôi dặn dò:
- Em về chuyến này với con gái. Ở Việt Nam em không còn ai là người thân ngoại trừ một số bạn bè trên Facebook, nhưng mẹ con em chỉ muốn anh đón và giúp em một số việc quan trọng. Em dẫn con về VN một phần cũng chỉ vì mục đích này. Nhớ nha anh? Em cám ơn anh trước.

Đón mẹ con cô ấy tại sân bay TSN cũng không khó khăn gì với tôi, bởi lẽ tôi đã quá quen thuộc với khuôn mặt khá dễ thương nữ tính pha chút nghịch ngợm, cùng với style bụi bặm rất Mỹ của cô ấy trên Facebook. Riêng cô con gái 18 tuổi thì cao lớn, xinh đẹp. Cô bé với nụ cười hiền lành tươi tắn và đôi mắt đẹp mở to có vẻ ngạc nhiên với mọi thứ ở quê nhà của mẹ.

Hai mẹ con cô thuê một phòng tại khách sạn ở q1 và lưu lại SG có 3 ngày. Mặc dù chỉ 3 ngày nhưng hầu như toàn bộ thời gian ấy cô ta dành trọn cho việc đi đến những nơi cần đến và làm những việc cần làm. Toàn bộ nơi tôi đưa mẹ con cô ấy đến là những cơ sở nuôi trẻ mồ côi, người già neo đơn hoặc những nơi tổ chức lớp học miễn phí bao luôn ăn trưa miễn phí cho các em bé có hoàn cảnh khó khăn không nơi nương tựa sống lây lất ở đất SG bằng đủ mọi nghề như đánh giày dạo, bán vé số, móc bọc...Cô ấy đã giúp đỡ mỗi nơi vài trăm USD với tâm thế tự nguyện rất vui vẻ, mặc dù tôi biết rằng đó là những đồng USD vất vả kiếm được ở xứ người. Thỉnh thoảng bắt gặp những người tàn tật bán vé số trên đường hoặc cô chủ bán bún riêu nghèo nhưng chịu khó trong câu chuyện của tôi, cô ấy cũng nhanh nhảu biếu họ vài trăm ngàn. Cô ta tâm sự với tôi:
- Anh à! Bên ấy em đọc báo, thấy quê hương mình có nhiều cảnh đời quá sức bất hạnh và không may mắn. Em luôn tâm niệm với lòng là ráng"cày"kiếm nhiều tiền một chút về giúp cho bà con qua cơn khốn khó thôi. Thứ nữa là em dẫn con gái về để nó chứng kiến việc làm của mình, để nó hiểu cuộc sống cần phải biết chia sẻ, bởi vì sự lành lặn và đầy đủ của mình chỉ là sự may mắn trong hàng vạn những số phận bất hạnh khác. Điều đó cũng không phải là trách nhiệm mà là tình yêu thương. Chỉ có tình yêu thương mới làm cho cuộc sống của mình vui vẻ, hạnh phúc và ý nghĩa.

Nói xong cô ấy phá ra cười nắc nẻ làm như để thanh minh tại sao mình lại nói năng sến sú như vậy. Cô ấy luôn luôn dặn tôi đừng có viết lách gì về ba cái vụ này lên Facebook làm gì, cô ấy không thích như thế.

À! Có một chi tiết thú vị nữa là anh tài xế tắc xi đã chở chúng tôi đi trong suốt mấy ngày, mặt mày có vẻ bặm trợn như vậy nhưng qua những câu chuyện kể của anh về việc thỉnh thoảng vẫn giúp đỡ những người già, những em bé bất hạnh...như một việc làm hết sức bình thường trong cuộc mưu sinh vất vả hàng ngày của mình, cũng đã làm cho chúng tôi xích lại gần nhau hơn.

Chỉ là 3 ngày ngắn ngủi bên nhau, nhưng Group 4 người chúng tôi cảm thấy hạnh phúc và gắn bó. Vì chúng tôi người góp công, kẻ góp của đi làm một công việc mà chưa bao giờ trong đầu ai trong chúng tôi muốn kể ra hay từng đặt ra câu hỏi:"Làm từ thiện vì ai và để làm gì?".

(Cóc Tía), Sài Gòn, 20/06/2016

P/s: Trước hết anh xin lỗi em gái khi buộc phải kể ra câu chuyện này. Có lẽ anh muốn phỉ nhổ vào cái bộ máy truyền thông chỉ suốt ngày chăm bẳm vào tiền bạc và sự dối trá, để phục vụ cho mục đích của một nền chính trị vô nhân.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét