Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2016

FATHER DAY

                               (Ảnh MH: Nguồn internet)
     FATHER DAY
     Cha tôi đã mất cách đây 5 năm. Sau này cứ mỗi lần nhớ những sự kiện liên quan đến cha, tôi thường viết thành những mẫu chuyện rất ngắn về Người.
     Hôm nay, nhân ngày Father day (ngày của Cha). Tôi xin trích lại một số truyện ngắn cũ viết về Người như một lời tri ân công ơn sinh thành dưỡng dục trời biển của cha và...như một món quà nhỏ tặng các bạn nhân ngày Father Day. Mời các bạn cùng đọc.
     QUÀ TẶNG CỦA CHA
     Cha già đau nặng nằm liệt giường hơn hai tháng. Phần mông lở lói, nhiễm trùng vì nằm lâu. Việc xoay trở phải nhờ vả đến những đứa con.
     Người già, xương cốt cứng và nặng, việc đỡ đần để thay drap hoặc tã lót phải do những người con trai đảm nhiệm.
     Một lần, ôm cổ cha, bê phần lưng xoay trở. Đầu cha úp vào phần đầu gối, sự đau đớn khiến cha cắn sâu qua lớp quần jean, xuyên qua tới thịt, sau này trở thành vết sẹo tụ máu và không tan.
     Cha mất, mỗi khi tắm rửa, thấy vết sẹo… lại nhớ đến cha.
     Sáng nay dậy sớm, thay đồ. Nhìn vết sẹo đã mờ dần, cảm thấy tiếc… như đang sắp mất đi món quà quý giá mà cha đã trao tặng trước lúc đi xa...
(Viết ngày 19/06/2014)
...........................................
     SỨC MẠNH CỦA CHA
     Ngày xưa, vào những năm 1976 -1977 thời bao cấp, thời mà chiếc xe đạp là một loại phương tiện xa xỉ. Hắn 16 tuổi bị bệnh nặng phải cấp cứu. Cha hắn khi ấy đã 60 tuổi, ông đã cõng nó chạy vù vù trong cơn mưa phùn vào ban đêm ở Đà Lạt. Vượt qua bao đồi dốc gần 3 km để đem hắn đến Bệnh viện Tỉnh cấp cứu. Hắn không thể nào hiểu được ông ấy lại có thể làm được chuyện đó với ngần ấy tuổi tác?
     Mãi đến sau này hắn vẫn chưa hiểu khi có con đã lớn.
     Hắn chỉ thật sự hiểu được vì sao cha hắn lại có sức mạnh như vậy, khi đứa con của hắn bị bệnh nan y nhập viện, mà trong túi hắn lúc ấy không có lấy một xu...
(Viết ngày 12/01/2015)
..........................................
     NỖI LÒNG CỦA CHA
     Nhớ khi xưa, tôi tuổi vừa mới lớn. Vào những chiều mưa dầm buồn bã ở Đà Lạt, lúc trong nhà có mỗi hai cha con. Bên bếp lửa tí tách cùng cha, ông ấy hay kể chuyện ngày xưa của mình. Chuyện ông mồ côi cha khi 14 tuổi khi còn dưới quê. Chuyện mò cua, bắt ốc …Chuyện hiến cả héc ta đất trồng dương liễu ( phi lao ) để cất chùa chiền. Chuyện làm tài xế cho hãng trà Bồ Cạn của Pháp. Chuyện sống tình, sống nghĩa của ông với bạn bè. Chuyện ước mơ và khát vọng của ông khi còn trẻ và rất nhiều chuyện khác nữa... Toàn những chuyện thời trai trẻ của cha.
     Tôi đã lắng nghe và ra vẻ cảm thông, chia sẻ cho nỗi lòng cha, nhưng tôi nào có hiểu gì và đến bây giờ tôi cũng chẳng nhớ bao nhiêu trong những câu chuyện của ông. Khi ấy tôi 14 tuổi.
     Mãi đến bây giờ, khi các con tôi đã lớn. Tôi cũng đã bắt đầu của tuổi già, tôi mới hiểu được vì sao những người già thích nghĩ và kể những chuyện linh tinh ngày xưa của mình...
(Viết ngày 19/06/2015)
(Lê Quang Luận), Sài Gòn 19/06/2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét