Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2016

ĐIỆU RU NƯỚC MẮT.


ĐIỆU RU NƯỚC MẮT.
Ầu ơ con ngủ cho ngoan.
Để mẹ kể chuyện nước mình ngày xưa.
Hồi xưa, xưa thật là xưa...
Nghe ngoại kể lúc mẹ chưa ra đời.
Dân mình có gốc Việt nòi.
Nước hình chữ S núi đồi mênh mông.
Sông ngòi nước chảy đôi dòng.
Biển xanh cát trắng nối vòng Bắc Nam.
Có rừng phủ kín non ngàn.
Có đồng lúa chín bạt ngàn cò bay.
Ngỡ rằng hạnh phúc là đây.
Nào ngờ mong ước như mây giữa trời.
Bỗng đâu mọi chuyện đổi dời.
Rước chi tàu cộng vào chơi trong nhà.
Đất Việt của ông cha ta.
Đem dâng cho chúng vì ba đồng tiền.
Biển Vũng Áng, chúng độc quyền.
Chúng đem đầu độc khắp miền khóc than.
Nhiệt điện xây dựng tràn lan.
Khiến cho đất nước ngập tràn bùn tro.
Tiền bạc đâu dễ ai cho?
Cầm chi của chúng để lo suốt đời.
Biển Đông giờ chúng đổi dời.
Dựng xây căn cứ không lời kiện thưa.
Ngư dân chúng đâu có ưa.
Nay đâm, mai cướp còn chưa vừa lòng.
Đổ luôn chất độc giữa dòng.
Mong cho dân Việt đi tong giống nòi.
Trách ai sao cứ réo mời.
Công trình, dự án mọi nơi là Tàu.
Phố Thành giờ đổi sắc màu.
Khắp nơi Trung quốc lau nhau đầy đường.
Nước Việt trông thật tang thương.
Ngàn năm văn hiến, vô thường từ đây....
Con ngủ đôi má hây hây.
Điệu ru nước mắt, mẹ đây nát lòng.
(Cóc Tía), SG, 19062016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét