Thứ Năm, 17 tháng 3, 2016

NHỮNG CÁNH CHIM DI...

                                 (Ảnh MH: Nguồn internet)
NHỮNG CÁNH CHIM DI...
       Chưa bao giờ vùng đất phương Nam mênh mông sông nước, trĩu nặng phù sa, ngập đầy tôm cá lại đang đối diện với nạn khô hạn, thiếu nước trầm trọng như hiện nay ở đồng bằng sông Cửu Long.
       Điều gì đang xảy ra vậy? Năm 1978 cũng đã có một lần xảy ra hạn hán do nguyên nhân khách quan. Còn năm nay, theo một số nghiên cứu của các nhà khoa học, thì họ đổ lỗi cho CS Trung Quốc đã cố tình xây nhiều đập thủy điện lớn từ trên thượng nguồn sông Mê Kông, làm cạn kiệt nguồn nước và thay đổi hệ sinh thái ở hạ nguồn là các con sông lớn ở đồng bằng Nam bộ nước ta.
       Sự thật nguyên nhân như thế nào chúng ta chúng ta chưa rõ lắm, nhưng rõ ràng vựa lúa chính của cả nước đang bị đe dọa. Cuộc sống gắn liền với cây lúa, với vùng sông nước mênh mông ngập tràn tôm cá của những người dân quanh năm tay lấm, chân bùn, tính tình sởi lởi đang bắt đầu bấp bênh và đầy bất ổn. Và vùng đất phương Nam ấm áp, đã từng hấp dẫn hàng ngàn các loại chim di trú đến đây đang bị đe dọa nghiêm trọng.
       Nếu là nguyên nhân do âm mưu của bọn Tàu cộng, thì những vị lãnh đạo đầu não của chúng ta phải làm gì để thay đổi, chứ không lẽ cứ mãi ngủ quên trong lời ru hời giả dối, đầy thâm hiểm của bọn giặc phương Bắc!?...
       Sáng nay đọc được bài thơ "Lại bắt đầu những cánh chim di" đầy xúc động của anh Tri Trongtri...mà lòng không khỏi tiếc nuối và buồn thương vô hạn cho viễn cảnh những đoàn người lần lượt di trú ra khỏi vùng đất giàu có, trù phú một thời...và tương lai bấp bênh của đất nước mình.
LẠI BẮT ĐẦU NHỮNG CÁNH CHIM Di
Gió chướng cứ thổi tràn từ phía hạ nguồn
Dừa nước ven đôi bờ sông ngẩn ngơ buồn, dậy lên tiếng khóc
Chiếc lá khô quắt queo, như cuộc đời người nông dân khó nhọc
Tháng ba về ,giọt mồ hôi hòa nước mắt, mặn đắng trên lưng còng Cha Mẹ mốc meo
Cánh đồng khô nứt nẻ,gót chân bầm tứa máu liêu xiêu
Gió đâu còn mơn man,gió quất ràn rạt ,cánh diều băng nghiêng ngả,
Chiếc xuồng Mẹ buộc tuột dây,giữa dòng trôi xa quá
Cây lúa nghẹn đòng,thành rơm rạ,chưa kịp vàng bông
Cha lặng người ,nhìn về hướng mênh mông
Gió cứ thốc ,sợi tóc khô cứng còng bạc trắng
Tiếng tặc lưỡi lọt thỏm vào khoảng thinh không quạnh vắng
Công gầy dựng bao đời,phút chốc hóa hư không
Mẹ xót xa thương Cha,mắt cứ mỏi mòn trông
Đám con không về ,mãi long đong nơi thành thị
Nào trách hờn con,nợ áo cơm chưa phỉ chí
Quê hương cỗi cằn,câu chung thủy,nghĩ tội cho tuổi thanh xuân
Quá khứ ,tương lai ,Mẹ với Cha trằn trọc bâng khuâng
Miền tây quê hương mỡ màng,sắp biến dần thành hoang mạc
Nước lớn đầy sông mà nông dân chết khát
Ngẫm nghĩ giật mình,tuổi về chiều,lại bắt đầu cháo chác như những cánh chim di...(thơ: Minh trí)
(Cóc Tía), Sài gòn, 17/03/2016


 (Ảnh MH: Nguồn internet)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét