Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

XIN ĐỪNG TRÁCH EM TÔI?...


XIN ĐỪNG TRÁCH EM TÔI?...
Có một buổi chợ chiều tôi đã thấy
Nắng vàng hanh soi rọi những gian hàng
Khách lại qua săm soi xem từng món
Kẻ bán hàng e lệ trút xiêm y.
Em tôi đó, thời vàng son một thuở
Dáng kiêu sa, trong nhung lụa lượt là
Tóc thề bay còn vương mùi hoa cỏ
Làm rộn lòng bao lữ khách lại, qua.
Em ngày đó, ngây thơ cười trong nắng
Nụ hoa tươi e ấp tuổi yêu người
Có một thời, bao chàng trai ấp ủ
Giấc mơ buồn, vì một mối tình si
Tôi muốn hỏi, ai gây nên nông nỗi?
Biến em tôi, nàng thôn nữ dịu dàng
Thành món hàng, trần truồng cho khách chọn
Phơi thân gầy, thời nào đó kiêu sa
Bạn đừng trách, sao em tôi nông nỗi?...
Đem thân vàng, rao bán khách gần xa.
Mà hãy hỏi, kẻ nào đang cai quản.
Đã làm gì để đất mẹ tan hoang!?...
Xin đừng trách em tôi vì mê muội.
Chốn giàu sang, nơi đất lạ quê người.
Mà hãy trách, ai ngày đêm bòn rút?
Những thịt da, hoang hoải đến điêu tàn!
Có ai nhỏ, lệ nào trên thân phận.
Của em tôi; cô gái Việt diệu hiền
Đang đứng đó, nỗi nhục nhằn cam chịu.
Mím môi cười, nuốt lệ ngược vào trong.
Tôi đã thấy, buổi chiều trên sông vắng.
Có em tôi bước vội xuống con đò.
Buổi tiễn đưa, em về nơi xứ lạ.
Nước mắt nào, đong đủ phút biệt ly...
(Cóc Tía), Sài gòn, 17/01/2016
                                         (Ảnh MH: Nguồn internet)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét