Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

XE BUÝT, TẠI SAO KHÔNG!?...


XE BUÝT, TẠI SAO KHÔNG!?...
Ngày cuối tuần, bạn từ Đà Nẵng vào. Mình rủ đi ngã ba Tân Quy - Củ chi chơi,sẵn ghé thăm một người bạn mở quán nhậu trên đó.
Xuất phát từ Hòa Hưng, đường CMT8, mình ngoắc chiếc tắc xi. Sau khi ổn định chỗ ngồi, bạn mình hỏi tài xế:
- Từ đây lên đến Ngã ba Tân Quy khoán gọn đi và về bao nhiêu?
- Dạ! Chờ em một chút? - tài xế bốc máy call về tổng đài.
Một lát sau:
- Dạ! Các anh cho 1,1 triệu đồng ạ, giá cuối cùng.
Hì! Nhiều "xèng" quá? Cả bọn lục đục bước xuống xe giữa trưa nắng chang chang. Quyết định đi xe buýt.
Một phút sau đó, cả bọn lại lục đục leo lên một chiếc xe buýt vừa dừng lại. Xe đi tuyến CMT8 - bến xe An Sương. Bên trong xe buýt vắng người, mát lạnh. Bạn mình móc bóp trả 24 ngàn cho 4 người (giá vé 6.000/1 người).
Hơn 30 phút sau, cả nhóm lại xuống xe tại bến xe An Sương.
Tiếp tục leo lên một chiếc xe buýt khác đang đậu ngay đó, tuyến An Sương - Củ Chi. Bạn lại móc bóp trả 20 ngàn cho 4 người (giá vé 5.000/1 người).
Buổi chiều, lúc 17h, cả nhóm kéo nhau lại đón xe buýt ra về, sau khi thưởng thức thõa thê các món gà ta nướng, mực ống chiên giòn, lẩu thái và đặc biệt là món "hành lạc"...hehe..(xin các bạn đừng hiểu lầm vì đó là món các loại củ hành bào mỏng trộn chua ngọt kèm với món lạc rang). Cả nhóm "tém" gọn tất cả các món với hơn chục chai bia Tiger nữa, hóa đơn tính tiền hơn 800 ngàn.
Vị chi, cả chuyến đi và về cho cả nhóm, sau khi ăn nhậu thả ga kể cả tiền xe chưa đến 1 triệu. Trong đó tiền xe buýt cho 4 người chỉ mất có 96 ngàn.
Một ngày cuối tuần, một cuộc thăm viếng ủng hộ bạn bè để biết thêm một địa danh mới, vài món ăn lạ và tận hưởng không khí trong lành của vùng đất Củ Chi thôn dã nhưng lại không cách xa Sài Gòn bụi bặm là mấy...nhưng có lẽ điều thú vị nhất, là được trải nghiệm sự bình yên trong tâm hồn khi chúng ta ngồi trên một chiếc xe buýt mát lạnh, để quan sát cuộc sống tất bật, hối hả bên ngoài qua ô cửa sổ. Chúng ta được hòa mình vào những người lao động, vào các em sinh viên, học sinh nghèo... để hiểu thêm về họ, về những cuộc trao đổi qua quýt trên xe cũng như thói quen đi lại. Cũng có thể bạn sẽ cảm thấy yêu hơn cuộc sống này khi bạn thẩm thấu được mùi mồ hôi toát ra từ sự vất vả, nhọc nhằn phảng phất từ đâu đó...để cảm nhận được, như mùi mẹ hiền ôm ta vào lòng sau những buổi chợ xa ngày nào...
Cuộc sống bình thường và giản dị của những người lao động, luôn phảng phất gần gũi đâu đây quanh chúng ta, như trong một buổi chợ chiều thong dong dạo ngắm, hay trên một chuyến xe buýt ngờm ngợp hơi người...Chúng ta sẽ thấy yêu biết mấy cuộc sống này. Chúng ta yêu, bởi vì chúng ta là người Việt, yêu cái hồn, cái chất Việt vẫn luôn tồn tại, luân chuyển và chảy xuôi đâu đó trong máu thịt của chúng ta...mặc cho đã có nhiều sự đổi thay trong cuộc sống thị thành.
Chúng tôi đã có một buổi chiều vui vẻ vì cùng đồng lòng với ý tưởng nơi đi đến sau một buổi cà phê. Đồng lòng thay đổi một phương tiện tốn kém không cần thiết để chuyển qua một phương tiện khác. Đồng lòng thưởng thức những món ăn dân dã...nhưng có lẽ đồng lòng hơn cả là sự thấu hiểu và biết cách sử dụng thời gian và những đồng tiền làm ra của mình.
Đâu cần gì phải sang trọng, nhanh chóng hay tiện nghi. Chỉ là một ngày nghỉ thôi mà? Tại sao không là xe buýt?...
"Why not?"...hehe...
(Lê quang Luận), Sài Gòn, 25/01/2016









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét