(Ảnh: Fb Hoang Linh)
AI SẼ LÀM ĐƯỢC ĐIỀU ĐÓ?...
Sáng nay không ngủ được mình lại dậy sớm. Mới hơn 5h, ngoài trời vẫn còn vàng vọt ánh đèn đường. Sài Gòn bỗng nhiên trở lạnh. Cái lạnh của những ngày sắp Tết thật khó chịu. Một chút gió kèm theo hơi lạnh cứ len lỏi vào bên trong cơ thể. Mình vào nhà khoát vội chiếc áo dài tay. Sài Gòn nóng bức quanh năm mà những ngày này còn lạnh như thế đấy.
Trên facebook một số bạn than vãn Xuân năm nay lạnh lẽo quá, có nơi nghe nói nhiệt độ xuống đến 6 độ C.
Đọc trên fb của bạn Hoàng Linh, nhìn tấm ảnh của những em bé vùng cao Tây bắc mỏng manh áo xống, trần truồng không có được cái quần để mặc, trong khi tuyết giá xuống trắng cả núi đồi. Chắc rằng ở đó đang rất lạnh. Thương lắm!
Lại đọc được một bài báo, họ viết; riêng thủ đô Hà Nội, Tết năm nay định bắn pháo hoa ở 31 điểm. Tổng số tiền đốt trong 15 phút ngắn ngủi là trên 10 tỷ đồng. Chưa kể đến HCM và mấy mươi tỉnh thành khác nữa. Có lẽ sẽ lên đến hàng trăm tỷ đồng . Xót xa lắm!
Trăm tỷ đồng! Một số tiền lớn lắm các vị lãnh đạo à? Với số tiền này có thể giúp được biết bao nhiêu cảnh đời thiếu thốn, đói khổ và những nhu cầu cần thiết tối thiểu của dân nghèo vùng cao, vùng sâu và xa. Họ cũng chỉ cần một cái Tết vừa đủ ấm, vừa đủ no chứ không mong mỏi điều gì cao sang. Cũng với số tiền đó, có thể giúp cho hàng triệu trẻ em rách rưới, đói khổ ở các thành thị. Của những em bé vùng cao có được cái quần, manh áo ấm che thân trong mùa xuân đầy lạnh giá này. Các em thơ đó, cũng chỉ cần đủ ấm từ sự quan tâm chia sẻ của tình người.
Chợt nghĩ đến những tượng đài nghìn tỷ đang đứng trơ gan cùng tuế nguyệt, không che nổi một phận người đang lạnh cóng giữa tuyết rơi. Lại thấy bực bội, xót xa trong bất lực.
Ánh sáng rực rỡ, hoành tráng của đêm hội pháo hoa chào mừng năm mới cũng chỉ làm nức lòng những người dân đô thị trong chốc lát, nhưng không vì thế mà ánh sáng ấy có thể làm ấm lên từ sự ghẻ lạnh, băng giá của tình người. Anh sáng ấy cũng không soi sáng được tương lai từ nỗi bất hạnh khi lỡ sinh ra trong một gia đình có quá nhiều khốn khó của những mảnh đời khác.
Tượng đài thì đã xây rồi. Tiền của cũng đã tiêu tốn xong. Còn lại những khoản sẽ phải tiêu cho vài phút hân hoan đón chào năm mới.
Nên chăng, các vị hãy bằng cách nào đó giảm đi sự hân hoan vui sướng một chút trong phút giây giao thừa của một số người dân bình thường để chia sẻ sự đầy đủ cho một số người nghèo khác bằng sự nỗ lực không lớn lắm của mình. Những người khác ở đô thị, tôi chắc sẽ chẳng có ai phiền lòng điều gì khi biết được mục đích tiết giảm pháo hoa của các vị đâu?
Là trông thấy cảnh này, biết được điều kia thì viết vậy thôi. Các vị ở trên cao nào, có tâm huyết, làm được chuyện giúp đỡ, đưa quà đến tận tay của những người nghèo khổ, những em thơ đói rách ở vùng sâu, vùng cao...mà nghĩ cũng thật khó quá, khi dưới cấp của các vị; những lãnh đạo ở cấp địa phương, không biết có chịu buông tha cho những món quà từ thiện?...
Cần phải xóa sạch tham nhũng ở đất nước này thì may ra mới có sự công bằng và sự tử tế.
Ngày hôm nay các vị đang tranh nhau để giành quyền cai trị đất nước. Những người dân chúng tôi không được quyền bầu bán. Vì vậy, ai trong các vị là lãnh đạo tối cao cũng được? Đối với những người dân chúng tôi; Ai trong các vị sẽ xóa được tham nhũng, không còn bị lệ thuộc Trung Cộng, đem sự tự do, no ấm và nhân bản, đến với đất nước của chúng ta?...
Người nào làm được điều đó mới thực sự là anh hùng. Các vị sẽ được sự tôn vinh, nể trọng và được sử sách lưu danh thơm đến muôn đời...
Vậy, ai sẽ làm được điều đó?...
(Lê quang Luận), Sài Gòn, 26/01/2016.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét