Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

TƯỞNG NHƯ?...


TƯỞNG NHƯ?...
       Một hôm, người bạn học rủ rê mình qua một quán nhậu nhỏ dễ thương bên bến Vân Đồn, quận 4 vào một buổi trưa của những ngày cuối năm 2015.
       Quán có mặt tiền khá rộng, xoay mặt ra bờ kênh đào Bến Nghé. Ngồi trên lầu lai rai cùng bạn bè, nhìn sang bên kia con kênh nhỏ mang tên Bến Nghé là đại lộ Võ văn Kiệt rộng thênh thang. Các dòng xe cộ xuôi ngược chạy như mắc cửi. Tiếp phía sau đại lộ là những toà cao ốc chọc trời thuộc trung tâm quận 1, một vài cao ốc đang phản chiếu ánh sáng lấp loáng của tia nắng mặt trời từ các ô cửa kính trên tầng cao.Trên dòng kênh, lẻ loi bóng dáng một chiếc xuồng máy nhỏ, ở đó có hai người đàn ông đang chậm rãi thả và kéo lưới.
       Giữa trung tâm của Sài gòn. Mình đã nhìn thấy hai hình ảnh trái ngược và tương phản nhau rõ rệt. 
       Giữa hai bên dòng kênh là đại lộ thênh thang... mà trên đó là những dòng xe các loại đang hối hả, xuôi ngược đua chen...và chính giữa là dòng kênh, mà trên đó lại đang tồn tại một cuộc sống khác; đó là sự bình thản, chậm rãi và êm ả của những người thả lưới cá, cùng chiếc thuyền con lững lờ trôi...
       Cuộc sống luôn tạo ra những điều bất ngờ, đôi lúc như mâu thuẫn nếu chúng ta chịu khó quan sát một chút?...
       Ví như hình ảnh chúng tôi, "tưởng như" đang thư thả ngồi trên lầu cao giữa trung tâm SG trong buổi trưa nắng chói chang, lặng lẽ nhấm nháp ly bia mát lạnh để tiêu những đồng tiền nhàn rỗi và quan sát dòng đời với những ý nghĩ vẩn vơ; thì phía dưới kia, dọc theo vỉa hè của đại lộ, là cuộc sống tất bật, bon chen của những người lao động. Đó là bác xe ôm bên góc đường đang cò kè mặc cả với một bà thiếu phụ. Là một cậu thanh niên với chiếc xe đạp 3 bánh tự chế mà trên đó là chiếc tủ nhỏ với những ổ bánh mì và cái bếp than đang bốc khói nghi ngút tỏa ra mùi thịt nướng thơm thơm, khét khét.. bay thoang thoảng trong gió; thỉnh thoảng anh ta cất lên tiếng rao: "bánh mì thịt nướng đêy...". Là một mẹ với quang gánh trĩu nặng trên vai mà hai đầu là đủ các loại hàng hóa tiêu dùng, đồ chơi trẻ em treo lủng lẳng. Một chị đang bán thức ăn sáng bên vỉa hè đang tất bật múc đồ ăn cho khách...Hầu như tất cả mọi người ở dưới đó "tưởng như" đang chạy đua với thời gian, kiếm lời từng xu lẻ, để lo cho cuộc sống gia đình của mình...
       Trên lầu nơi mình đang ngồi. Ở phía trước ban công, người ta trồng những chậu bông ngũ sắc để trang trí những mảng xanh cho tòa nhà. Chúng đang ra hoa với nhiều màu sắc vàng đỏ khác nhau xen lẫn trong màu xanh mơn mởn của lá. Có lẽ bông hoa màu đỏ thắm "tưởng như" nó đẹp rực rỡ hơn hẳn những bông hoa sắc vàng quê mùa kia?...
       Cuộc đời mà chúng ta đang sống cũng giống như những đóa hoa ngũ sắc kia vậy. Mỗi người mỗi hoàn cảnh và mỗi công việc khác nhau. Tất cả, như hòa quyện và trộn lẫn vào nhau để tạo nên một bức tranh sống động đầy màu sắc.
       Mỗi người có mỗi số phận khác nhau không ai giống ai cả. Sự hạnh phúc hay khổ đau của mỗi con người nó không thể hiện bởi thân phận và công việc chúng ta thấy ở bên ngoài; mà nó nằm ở bên trong. Ở đó, chỉ có bản thân họ cảm nhận được điều đó...và chịu trách nhiệm gánh vác hay nhàn nhã hưởng thụ!?...
       Chỉ có mỗi một điều giống nhau nhất mà không ai tránh khỏi. Đó là: Bông hoa nào dù đẹp hay xấu rồi cũng sẽ chóng tàn. Con người tưởng như giàu hay nghèo; hạnh phúc hay đau khổ ngoài kia... trước sau cũng phải từ giã cõi đời. Để lại cuộc đời đó cho thế hệ sau tiếp tục sống và luôn tiếp tục trăn trở với suy nghĩ : "tưởng như?"...
(Lê quang Luận),Sài Gòn, 21/01/2016






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét