VỀ NHỮNG "NGÔI NHÀ"...
Tối hôm nay, lại một buổi tối về khuya.
Cũng như bao đêm khác, không vì duyên cớ này cũng vì duyên cớ khác...mình liên tục gặp gỡ bạn bè. Có khi là sinh nhật của một người em gái thân quen. Có khi là những đứa em trai bà con ruột rà lâu ngày, vì bận rộn công việc, nay có chút thời gian rãnh rỗi, mời ông anh ngồi vỉa hè để tâm sự những nỗi vui buồn của cuộc sống. Có khi bạn bè thân quen ngày xưa ghé thăm, muốn la cà quán xá để ôn lại chút kỷ niệm xưa...
Đó là lý do để giải thích vì sao, có khi liên tục nửa tháng, đêm nào mình cũng ăn nhậu, về khuya...trong khi sức khỏe của mình không cho phép?...
Tính cách của mình là vậy? Vị nể bạn bè và những người thân. Trân trọng những tình cảm mà họ đã dành cho mình, nên mình đáp trả lại không một chút toan tính. Đôi khi mình tự nghĩ, cách hành xử như vậy cũng nên lắm chứ? Vì sự hiện diện của mình là đã đem đến nguồn vui cho bạn bè và những người thân yêu. Vậy thì xá gì tấm thân già đang rách nát tả tơi?..Hihi...
Thôi thì đành vậy? Có khi tự an ủi với lòng; con người sống chết có số cả, cứ vui trọn vẹn với bạn bè, vì dù sao mình vẫn còn có một căn nhà để đi về chứ không như những người khác mà hằng đêm, trên đường trở về nhà mình vẫn trông thấy họ.
Đó là những ông cụ, bà cụ và thỉnh thoảng là những thanh niên hay thiếu phụ. Hầu hết họ là những người độc thân cô đơn. Ban ngày họ rảo bước mưu sinh bằng mọi công việc nào đó nhằm kiếm ra tiền để nuôi sống bản thân...có khi không loại trừ khả năng tìm kiếm sự bố thí từ người khác. Đến đêm về, bên lề đi bộ của những cây cầu là nơi họ dừng chân để tá túc qua đêm. Có những người đêm nào mình cũng thấy họ ở vị trí quen thuộc. Hầu hết họ dựa vào lan can cầu để ngủ ngồi, hai bên được che chắn bởi đôi quang gánh và những tấm bạt ni lon rách tả tơi. Đó chính là ngôi nhà rộng thênh thang của họ với các dịch vụ miễn phí hoàn toàn. Bóng đèn đường cao áp vàng vọt là ánh sáng họ cần để nhìn tỏ mặt những khách lại qua dừng lại chia sẻ cho họ một chút tình; có khi là ổ bánh mì thịt, có khi dăm ba đến vài mươi ngàn khiêm tốn...Máy điều hòa của họ, là làn không khí mát lạnh trong lành được miễn phí hoàn toàn từ dưới dòng kênh đôi thổi ngược lên đến chỗ ngồi nằm của họ. Tiếng động cơ xe máy, tiếng còi xe vang vọng từ xa rồi dồn dập đến gần nghe như bản nhạc giao hưởng miễn phí trong cuộc đời khổ ải đầy cam chịu của họ. Căn nhà ấy đôi khi lại dỗ được giấc ngủ không mộng mị của họ về một tương lai tươi sáng nào mà họ khó có thể nghĩ ra được?... Đôi khi họ cũng cảm thấy ác mộng rõ mồn một mỗi khi có cơn mưa rào bất chợt hay những đêm đông Sài Gòn trở gió...
Đã rất nhiều lần trên đường về mình thường dừng lại bên họ, đặt vào bàn tay lạnh giá của họ những đồng bạc giấy nhăn nhúm, nhàu nhĩ móc trong chiếc túi quần jean mình đang mặc. Những đồng tiền thừa còn sót lại của cuộc vui vừa đi qua với tâm trạng trống vắng đầy hoài nghi, về thế nào là hạnh phúc hay nỗi bất hạnh của đời người?...
Mình không chắc lắm họ là người hạnh phúc hay là mình, khi mà lát nữa đây mình lê tấm thân già mỏi mệt lên căn gác nóng bức, ngột ngạt của căn nhà mà mình đang sống và phải trả phí cho mỗi giây hít thở...
Vậy ai là người hạnh phúc?...Mình không chắc lắm về điều này?...
(Lê quang Luận), Sài Gòn, 0 giờ, 22/01/2016.
P/s: Trên cầu chữ Y, q8, tp Sài gòn lúc 0 giờ, 22/01/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét