Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

TRUYỆN CÕI ÂM...

                                (Ảnh MH: Nguồn internet)
TRUYỆN CÕI ÂM:
Cuộc hội ngộ Phạm Duy, Văn Cao, Trịnh Công Sơn.
Hai năm trước , sau khi cụ Phạm Duy ra đi ...
Chiếc Boeing 777 đen thui, đáp xuống sân bay Địa Phủ, Bác Phạm Duy ra cổng đang lóng ngóng thì thấy tấm biển có tên mình liền tiến đến. Bác Duy mừng rỡ ..ô....thì ra Chú Sơn đấy à! TCS nói "Bác Cao kêu em ra đây rước Bác"
Hai người leo lên chiếc BMW chờ sẵn, xe vút đi trong bóng tối, hai bên đường thấp thoáng bóng ma và lũ đầu trâu mặt ngựa.
Ngừng xe, hai người bước vào nhà. Bác Văn Cao với bàn rượu thịt đang chờ sẵn.
Bác Cao móc gói Marlboro mời Bác Duy một điếu rồi ngậm lên mồm một điếu. TCS nhanh nhảu bật Zippo mồi thuốc cho 2 Đại ca rồi tự mình mồi một điếu.
* Văn Cao: Em với Chú Sơn chờ Bác lâu quá, sao giờ Bác mới xuống.
* Phạm Duy: Khi chú Sơn đi anh cũng yếu lắm rồi, bệnh liên miên nhưng anh nghe mấy đứa Ca sỹ giờ nó hát nhạc chú Sơn thấy gớm quá nên ráng ở lại, bay về Việt Nam dặn dò tụi nó từng đứa một tha cho nhạc của anh rồi mới xuống được.
* TCS: Bác cứ đùa em, nhạc em không bằng nhạc hai Bác chứ sao lại gớm.
* Phạm Duy: Đây anh mang CD xuống cho chú nghe thử này, nghe anh nói đã, lát nữa nhậu xong vào trong nghe thì biết
- Thằng Đàm Lé, với con Thanh Lam nó hát nhạc của Chú mà như bò bị chọc tiết, anh nghe mà thương cho chú.
-Còn thằng Quang Dũng nó ngọng, phát âm ko chuẩn, nó hát nhạc Chú mà anh tưởng nó hát dân ca Trung bộ.
* Văn Cao: Thế nhạc của em sao Bác?
* Phạm Duy: Chú thì có tầm nhìn rồi, chú viết nhạc khó quá, nốt treo cao vút, như Suối Mơ chẳng hạn thì bố chúng nó cũng bó tay. Cỡ tầm Ánh tuyết hát thì quá ok.
* Văn Cao: ôi may phước cho em.
Nói đến đây Trịnh Công Sơn khóc như mẹ mất. Hai đàn anh phải an ủi mãi.
Rượu thịt còn nguyên, bay mẹ 02 gói Marlboro.
(Copy từ Fb của Vũ Mập)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét