HẠNH PHÚC NGẮN NGỦI...
Hơn chục ngày đi xa , nay về lại Sài gòn . Về lại cái xóm nhỏ bình lặng bên q8 của mình .
Sáng nay , trời thật thấp , nhiều mây kèm mưa lắt rắt , nhỏ hạt . Mình mở cửa từ sớm và nhìn qua căn quán nhỏ của cô hàng xóm bán bún riêu . Cô ta và anh chồng dễ thương đã dọn hàng xong , quán vắng khách . Cảm giác thèm tô bún riêu dễ sợ , nhất là trong một buổi sáng mưa tí tách như hôm nay ?...
Băng qua đường , nhác thấy mình cô bé nhoẻn miệng cười : " Chào chú ! Chú đi xa mấy hôm nay mới về ạ ? ". Mình "ừ ! Chú mới về tối qua , cho chú tô bún nha ?"
Mình bước vào căn quán nhỏ , kéo chiếc ghế nhựa ngồi xuống . Cô bé lăng xăng múc bún , dọn rau ra bàn . Nhìn tô bún riêu bốc khói , thơm lựn mùi riêu . Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn , tất bật và bình dị của cô bé . Nhìn ra ngoài khu phố vắng vẻ , mưa bay lất phất ...Mình bỗng dưng có cảm giác hạnh phúc và yêu sao cuộc sống này . Tuy biết rằng đó là một cuộc sống còn khá nhiều bất trắc và lo toan ?...
Thấy quán vắng và nét mặt đượm buồn của cô bé chủ quán mình hỏi :
- Bộ mấy hôm rày bán ế lắm hả cháu ?
- Bộ mấy hôm rày bán ế lắm hả cháu ?
Cười buồn , cô bé đáp :
- Dạ ...mấy hôm nay quán hơi ế ... Với lại do cháu làm mất điện thoại nên khách không gọi đặt hàng được ?
- Trời ? Vậy nữa ? Sao cháu không phục hồi lại sim cũ ngay đi ?...
- Dạ ! Sim này cháu mua lại từ người bạn nên phải chờ để nhờ cô ta mua lại dùm ?
- Chậc ! Vậy nữa à ?...
- Dạ ...mấy hôm nay quán hơi ế ... Với lại do cháu làm mất điện thoại nên khách không gọi đặt hàng được ?
- Trời ? Vậy nữa ? Sao cháu không phục hồi lại sim cũ ngay đi ?...
- Dạ ! Sim này cháu mua lại từ người bạn nên phải chờ để nhờ cô ta mua lại dùm ?
- Chậc ! Vậy nữa à ?...
Trầm ngâm một lúc , cô bé lại chép miệng :
- Tháng này sao cháu xui quá chú à ? Cách đây 4 bữa cháu lại bị mất bóp khi đi chợ nữa . May mà có người nhặt được , họ tra trên giấy tờ đem đến cho cháu , nhưng tiền thì mất sạch !
- Trời đất ? ...
- Dạ ! May mà còn đủ giấy tờ . Họ chỉ uống ly nước thôi ... Vì thấy cháu nghèo quá nên không đòi hỏi gì ?- Nhoẻn miệng cười
- Ừ ! Còn tiền ? Mất hết bao nhiêu . Tại sao cháu không cẩn thận gì hết vậy ?
- Dạ ! Tiền mất hết hơn 2 triệu . Định dồn đủ để trả tiền nhà tháng này , không ngờ xui quá chú ?...
- Tháng này sao cháu xui quá chú à ? Cách đây 4 bữa cháu lại bị mất bóp khi đi chợ nữa . May mà có người nhặt được , họ tra trên giấy tờ đem đến cho cháu , nhưng tiền thì mất sạch !
- Trời đất ? ...
- Dạ ! May mà còn đủ giấy tờ . Họ chỉ uống ly nước thôi ... Vì thấy cháu nghèo quá nên không đòi hỏi gì ?- Nhoẻn miệng cười
- Ừ ! Còn tiền ? Mất hết bao nhiêu . Tại sao cháu không cẩn thận gì hết vậy ?
- Dạ ! Tiền mất hết hơn 2 triệu . Định dồn đủ để trả tiền nhà tháng này , không ngờ xui quá chú ?...
Nghẹn !
Thật sự tô bún còn để trước mặt đang bốc khói , nhưng không còn mùi vị thơm tho , ngọt ngào như trước nữa các bạn ạ ? Mà thay vào đó là sự mặn đắng , chát ngắt vô hình len lỏi trong cổ họng ?...
Sao ông trời cứ nhắm vào sự bần cùng của những mảnh đời bất hạnh mà giẫm , mà đạp mãi miết vậy ? Sao ông không kiếm những thằng áo trắng , mặc trơn , bụng nhung nhúc mỡ đang ngồi trên cao toan tính chuyện lọc lừa , dối trá ...để bổ sung vô khối tài sản khổng lồ của chúng nó mà giẫm , mà đạp ... Cho chúng biết thế nào là sự đau khổ , bần cùng , thế nào là nỗi lo cơm áo hàng ngày mà dân đen của chúng đang gánh chịu ?...
Buổi sáng bình yên , mưa tí tách ngoài trời , tô bún riêu bốc khói ...và cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi trước đó ...tất cả bỗng nhiên tan biến mất ? Thay vào đó là hình dáng nhỏ nhắn , lanh lợi với đôi vai gầy guộc và con mắt buồn mở to đầy lo lắng của cô chủ nhỏ , đã chiếm lĩnh trọn vẹn trong tâm trí mình ...đó là cảm thông bất lực trước số phận của mỗi con người ....
(Lê quang Luận) Sài gòn , 08/09/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét