Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

CHỊ HẰNG NƠI PHỐ THỊ...

                                (Ảnh MH: Nguồn internet)
CHỊ HẰNG NƠI PHỐ THỊ...
       Tối hôm qua ngồi la cà quán vỉa hè cùng vài người bạn . Cảm xúc thật vui vẻ và phấn chấn khi lái xe trở về nhà .
       Hơn 9 giờ tối . Đường phố Sài gòn vẫn nhộn nhịp xe cộ . Không khí rằm tháng 8 thật mát mẻ và dễ chịu . Hoà trong dòng người xe đông đảo đó , là tiếng động cơ ì ầm . Mắt choáng ngợp với ánh đèn rực rở đủ màu sắc của các bảng hiệu bên đường ...Lạ thật ?...hàng ngày vẫn đi về , tai vẫn nghe , mũi vần ngửi và mắt vẫn nhìn thấy những điều bình thường ấy mà ?... Bỗng nhiên tối hôm nay nghe sao khác thường như người vừa mới đặt chân đến Sài gòn lần đầu tiên ....
       Cảm giác lúc ấy thật háo hức và thấy yêu sao Sài gòn đến thế .
       Trong tâm trạng thư thái và vui vẻ phấn khích ấy . Khi chạy đến một ngã tư đường , trên vỉa hè , mình thoáng thấy một em bé trai độ chừng hơn 10 tuổi . Nó ăn mặc mong manh quần đùi , áo thun nhàu cũ . Trên vai nó là chiếc bao cước to mà mình nghĩ trong đó là bao ni lon , giấy vụn , vỏ lon bia phế thải ...và trăm thứ vụn vặt khác khả dĩ có thể bán lấy vài xu lẻ mà nó đã nhặt được trên đường . Tay còn lại nó đang cầm một chiếc lồng đèn cũ , rách nát , chắc là mới nhặt đâu đó : Một chiếc lồng đèn "ông sao".
       Nhìn hình ảnh em bé móc bọc , cái lồng đèn "ông sao" rách nát đang cầm trên tay nó .. Bất giác , mình ngước mắt nhìn lên trời . Trong con hẻm nhỏ nhoi , chật hẹp của bầu trời đêm đô thị , với dây nhợ giăng mắc kín trên đó . Giữa hai hàng phố xá sừng sững trên kia là một dòng sông đen đang chảy . Ánh sáng mờ nhạt của Chị Hằng vẫn đang hiện diện . Chị ta vẫn đang cố gắng tỏa chút ánh sáng yếu ớt , bao dung của mình xuống bước chân trần của em bé , trong đêm Tết trung thu nhạt nhẽo của nó . Trong khoảnh khắc đó , mình bỗng cảm giác nghe thấy tiếng thì thầm , cười ồ diễu cợt của ánh sáng đèn đường vàng vọt , nó đủ sức lấn áp thứ ánh sáng quá mỏng manh của ánh trăng rằm . Bóng dáng lầm lũi của em bé phản chiếu trên đường , là thứ ánh sáng trần trụi , vẫn soi tỏ trên bước chân em mỗi ngày . Nó trần trụi , nhọc nhằn như chính tương lai mù mịt , không có lối thoát của cuộc đời của em vậy ?

                                (Ảnh MH: Nguồn internet)
       Đêm nay là Tết trung thu của bao em nhỏ . Là bánh kẹo , là tiếng ca , là rước đèn đến thăm chị Hằng xinh đẹp của bao đứa trẻ có số phận may mắn .
       Còn em tôi ? Liệu chiếc lồng đèn ông sao rách rưới tối thui kia có thắp sáng nổi ước mơ về một đêm trăng sáng , được quây quần vui vẻ cùng bạn bè trang lứa, Liệu điều đó có trở thành hiện thực với em trong một ngày gần đây ? Hay nó mãi chỉ là ước mơ trong cái đầu trẻ thơ của nó , với bước chân mỏi mệt và cái bụng đang trống rỗng . Như ước mơ tuyệt vọng của mối tình của chú Cuội già với nàng Hằng Nga xinh đẹp trong mỗi đêm Trung thu trăng sáng tỏ ?
       Ngoắc nó lại , còn trong túi tất tần tật những đồng tiền cuối cùng dúi vào tay nó . Nó ngước đôi mắt sáng , trong veo nhìn mình miệng lí nhí : "Cám ơn chú !".
Mình quay mặt đi sau khi gật đầu mỉm cười với nó . Lòng thầm nghĩ : " Chú đây và bao người dân nghèo khác cũng giống như cháu thôi . Ai cũng mong muốn một ngày nào đó gặp được chị Hằng . Vẫn mong ánh sáng của chị Hằng xua tan màn đêm u tối vẫn đang ngự trị khắp nơi , ngay cả trên những cái đầu trẻ thơ vô tội như cháu vậy mà ?..."
       Về đến nhà trên bước chân khập khiểng . Tiếng hát văng vẳng từ đâu đó bên tai nghe như thật xa xôi :

Bóng trăng trắng ngà có cây đa to
Có thằng Cuội già ôm một mối mơ
Lặng im ta nói Cuội nghe
Ở cung trăng mãi làm chi
Bóng trăng trắng ngà có cây đa to
Có thằng Cuội già ôm một mối mơ....

(Lê quang Luận) Sài gòn , 24/09/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét