Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

BÀI HỌC VỠ LÒNG TỪ CHA TÔI..

                                (Ảnh MH: Nguồn internet)
BÀI HỌC VỠ LÒNG TỪ CHA TÔI...
       Nhớ ngày xưa trước năm 1975, nhà tôi có 3 anh em trai. Tôi là con út lúc ấy tầm 9 tuổi, ông anh kề lớn hơn tôi 3 tuổi và cuối cùng ông anh lớn, hơn tôi 6 tuổi và là anh nuôi. Chúng tôi khi ấy đều đang đi học ở trường tiểu học Thánh Phao lồ, Pleiku.
       Hồi nhỏ, chúng tôi rất nghịch ngợm và thường trốn học đi chơi lang thang. Có khi rủ nhau tắm hồ, tắm suối. Có khi chúng tôi vào những hiệu cho thuê truyện tranh ngồi lì ở đó đọc cả buổi quên cả bữa ăn chiều.
       Tôi nhớ có một lần, chúng tôi trốn học đi chơi về nhà trễ cơm chiều. Cha tôi bắt 3 anh em nằm sấp xuống chiếc chiếu trải dưới đất, lột quần phơi mông cho ông điều tra và đánh. Lần đó bỗng dưng ông bảo tôi ngồi dậy, đưa chiếc roi mây dài cho tôi cầm rồi phán:
       - Con đã biết lỗi gì chưa? Nếu biết thì cầm chiếc roi này vụt vào mông hai thằng anh của mày cho cha xem. Vụt càng mạnh thì cha tha cho con!
       Tôi rươm rướm nước mắt, tay cầm chiếc roi mây mà ông vừa nhét vào tay, mắt lấm la, lấm lét nhìn hai ông anh "đồng phạm". Còn hai ông anh thì lúc ấy quay lại nhìn tôi trừng trừng như muốn đe dọa. Cha tôi quát:
       - Đánh tụi nó đi?...
       Tôi ngồi nhìn hai cái mông trắng phếu của hai ông anh mà lòng không đành. Mẹ tôi ngồi bên cha mỉm cười động viên tôi:
       - Đánh tụi nó đi con. Đánh xong cha tha lỗi cho!...
       Trời! Tôi mới có chừng ấy tuổi đầu mà cha tôi đã thử thách lòng trung thành và tinh thần đồng đội của tôi rồi!?... Lúc ấy quả là một quyết định cực kỳ khó khăn đối với tôi - một thằng nhóc mới học lớp 2 . Khi nhìn thấy hai đôi mắt cú vọ, sáng quắc của hai ông anh trừng trừng nhìn tôi. Tôi bỗng òa khóc bù lu bù loa và giận dỗi ném cái roi mây ra chỗ khác.
       - Hu..hu..hu..con không đánh hai anh đâu! hu..hu..
       Cha tôi thấy vậy cố nín cười, mím miệng nạt lớn:
       - Sao? Giờ mày muốn ăn đòn thay tụi nó phải không? Nói!...
       Tôi cương quyết không đánh và chấp nhận chịu đòn thay, mặc cho nước mắt nước mũi chảy nhòe trên mặt. Cha mẹ tôi lúc ấy mắc cười quá, rốt cục tha luôn cho 3 anh em tôi, sau khi bắt chúng tôi xin lỗi và hứa không tái phạm nữa. Tôi tuy được tha, nhưng vẫn tức anh ách hai ông anh "đồng phạm". Tôi không đánh không phải vì tôi sợ ánh mắt trừng trừng đe dọa của họ. Mà tôi òa khóc to hơn và cương quyết không đánh, chỉ vì tôi quá thất vọng khi đọc trong ánh mắt của họ sự nghi ngờ và không có niềm tin vào tinh thần đồng đội của tôi đối với hai anh ấy ....
       Đến bây giờ hai anh tôi, người đã già, người đã mất. Tôi không sao quên được cảm giác lúc ấy. Đó là một trong những quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời của tôi trước sự lựa chọn giữa tình thâm , lòng trung thành và quyền lợi cá nhân.
       Cũng may mắn là mãi sau này cho đến tận bây giờ, tôi chưa khi nào bị rơi vào trường hợp phải lựa chọn như bài học vỡ lòng của cha mẹ tôi đã dạy. Đó là một bài học vỡ lòng khó khăn, đắt giá về phép xử thế và đạo làm người sâu sắc mà cho đến lúc già tôi vẫn không thể nào quên...
(Lê quang Luận) Sài gòn , 18/09/2015
                                (Ảnh MH: Nguồn internet)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét