(Ảnh ; Hai anh em chụp năm 1987)
ANH TÔI LÀ THẦY GIÁO...
Mỗi lần nghĩ đến câu chuyện giáo dục ở nước ta , tôi lại thường nghĩ đến một câu chuyện đã xảy ra rất lâu rồi . Khi tôi mới vào lớp hai .
Năm ấy tôi học lớp hai , anh kế tôi học lớp năm chung trường tiểu học Thánh Phao lồ - Pleiku . Hồi đó tôi ham chơi nên học rất dốt , nhất là môn toán . Ngược lại anh tôi học tốt hơn ( có lẽ vậy ?). Nơi chúng tôi học và ngủ là căn gác gỗ nhỏ cất phía trước nhà độ chừng 16 mét vuông . Ở nhà , tuy hơn tôi 3 tuổi , nhưng anh ta thích làm thầy giáo đối với tôi , và sau này trở thành hung thần mà tôi vô cùng căm ghét .
Có một lần tôi còn nhớ rõ vào buổi tối . Anh tôi bảo đem tập toán ra cho anh dạy . Có một bài toán tôi không nhớ rõ lắm là làm phép tính gì ? Khi anh ta hỏi :
- Như vậy phải làm phép tinh gì ?
Tôi lơ mơ đáp :
- Dạ ! Phép...phép công !
- Bốp ! Phép cộng ...nè ???
Có một lần tôi còn nhớ rõ vào buổi tối . Anh tôi bảo đem tập toán ra cho anh dạy . Có một bài toán tôi không nhớ rõ lắm là làm phép tính gì ? Khi anh ta hỏi :
- Như vậy phải làm phép tinh gì ?
Tôi lơ mơ đáp :
- Dạ ! Phép...phép công !
- Bốp ! Phép cộng ...nè ???
Trước khi chữ "nè"phát ra từ miệng anh ta là một cái bợp tai làm tôi càng tối mày , tối mặt . Nước mắt tôi chảy dài vì uất ức . Anh ta lại hỏi giọng lớn hơn :
- Phép gì ..???
- Dạ ...phép.....nhân ..!
- Bốp ! Phép nhân... nè !
- Phép gì ..???
- Dạ ...phép.....nhân ..!
- Bốp ! Phép nhân... nè !
Lại một cái bạt tai nữa vào má bên kia . Cái bạt tuy không mạnh lắm so với bàn tay của một đứa trẻ lớp 5 của anh tôi . Nhưng cái làm tôi đau chính là sự tức tối vì mình bị xúc phạm . Tôi bắt đầu khóc thành tiếng , anh ta vẫn lạnh lùng quát lên , mắt trợn ngược nhìn tôi . Luống cuống tôi đáp bừa , nước mắt nước mũi giàn giụa :
- Dạ , phép trừ ..ạ !
- Bốp , bốp ! Phép trừ hả ?..Đồ ngu ! - Anh ta gồng người , mặt đỏ gay quát vào mặt tôi kèm 2 cái tát một lúc .
- Dạ , phép trừ ..ạ !
- Bốp , bốp ! Phép trừ hả ?..Đồ ngu ! - Anh ta gồng người , mặt đỏ gay quát vào mặt tôi kèm 2 cái tát một lúc .
Lúc này tôi hết chịu nổi tru lên thành tiếng . Anh ta tiếp tục hét vào mặt tôi giọng đầy tức tối . Còn tôi ? Vừa khóc vừa uất hận dâng tràn , nhưng cũng mếu máo trả lời :
- Hu..hu.. dạ..phép chia ..!
- Phép chia ...này !
- Hu..hu.. dạ..phép chia ..!
- Phép chia ...này !
Lần này sau chữ "này" là một cái cốc trên đầu đau điếng . Tôi tru lên to hơn nữa , giận dữ quăng tập vở vì nghĩ rằng mình bị hiếp đáp . Tôi gào lên :
- Tui không học ông nữa đâu ?..hu.hu.hu..
- Tui không học ông nữa đâu ?..hu.hu.hu..
Mẹ tôi , ngồi gần đó quan sát từ đầu cách anh em tôi dạy và học , cười tủm tỉm bà nói với anh tôi :
- Sao nó nói sai cũng đánh , đúng cũng đánh ..thầy giáo gì kỳ vậy con ?
- Sao nó nói sai cũng đánh , đúng cũng đánh ..thầy giáo gì kỳ vậy con ?
Anh tôi gân cổ lên cãi lại :
- Má không thấy nó ngu quá hay sao ? Cả 3 lần nó đều trả lời sai , mà bài toán dễ ợt ...Thì không phải phép cộng , phép trừ , phép nhân ...thì chỉ còn có phép chia chứ phép nào nữa ? Con đánh nó vì cái tội không chịu suy nghĩ kỹ càng trước khi trả lời ?..Con...cũng không thèm dạy nó nữa đâu ?...
- Má không thấy nó ngu quá hay sao ? Cả 3 lần nó đều trả lời sai , mà bài toán dễ ợt ...Thì không phải phép cộng , phép trừ , phép nhân ...thì chỉ còn có phép chia chứ phép nào nữa ? Con đánh nó vì cái tội không chịu suy nghĩ kỹ càng trước khi trả lời ?..Con...cũng không thèm dạy nó nữa đâu ?...
Nói xong , anh tôi vùng vằng bỏ xuống dưới nhà .
Kể từ dạo đó ? Tôi thoát được ông anh thầy giáo "bạo tàn" , và ông anh của tôi cũng thoát được thằng học trò 'ngu dốt' là tôi !
Chuyện xảy ra đã hơn 45 năm . Bây giờ cha mẹ đã khuất bóng , anh em mỗi người một nơi , ai cũng có gia đình riêng ...và đầu đứa nào cũng đã hai thứ tóc .
Sáng nay ngồi nhớ lại câu chuyện xưa , thèm sao được quay lại là thằng học trò "ngu" của ông anh "bạo chúa" , để được hưởng thụ không khí ấm áp của gia đình . Để được trông thấy khuôn mặt mẹ mình cười tủm tỉm trong khi thằng con út yêu quý bị hành hạ mà vẫn không ra tay bảo vệ đến cùng !?...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét