TẢN MẠN MÙA THU...
Hè đang dần trôi qua để nhường chỗ cho mùa thu đang đến gần. Như một mùa thu tràn ắp những kỷ niệm ngọt ngào của thời thơ ấu. Mùa thu của nhà văn Thanh Tịnh ngày nào sao đáng yêu như thế:
"Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng."...
Mùa Thu để báo hiệu cho mùa tựu trường. Mùa để tôi và các bạn thỉnh thoảng nghĩ về một thời cắp sách khi tình cờ gặp lại một người bạn cũ nào đó, ngồi bên nhau trầm lặng mặc cho cảm xúc đưa về những năm tháng cũ. Những năm tháng có mùa thu đi cùng cảm giác bồi hồi, nôn nao mong gặp gỡ lại thầy cô, bè bạn sau 3 tháng nghỉ ngơi, vui đùa, lêu lỏng...trở lại trường với nước da đen xạm và mái tóc cháy nắng bởi mùa hè.
Mùa Thu đến để cho tất cả chúng ta hít thở và tận hưởng cái không khí se se lạnh. Những áng mây bàng bạc lãng đãng đâu đó trên bầu trời màu xám, lá vàng rụng đầy đường và bay xô xác vào nhau mỗi khi có cơn gió nhẹ.
Mùa Thu để cùng ai đó ngồi nhâm nhi những giọt cà phê mặn đắng, im lặng bên nhau trong quán vắng, lặng nhìn những sợi mưa phùn bay lất phất cùng những dòng suy nghĩ không đầu không cuối, tai nghe vẳng tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm dịu về thu:
Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi
Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi
Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu
Ai khóc ai than hờ! ...(Đặng thế Phong)
Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi
Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu
Ai khóc ai than hờ! ...(Đặng thế Phong)
Hay một chút tiếc nuối khi mùa thu đã qua mang theo bao kỷ niệm của một câu chuyện tình:
Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm
Không còn lời ru, mơ trên môi mềm
Em thơ, như mùa xuân đầu, nối dài đêm sâu
Không còn lời ru, mơ trên môi mềm
Em thơ, như mùa xuân đầu, nối dài đêm sâu
Anh làm mùa thu, cho em mơ màng
Anh làm lời ru, quấn quýt bên nàng
Em đi, tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang
Anh làm lời ru, quấn quýt bên nàng
Em đi, tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang
Còn thương nhớ nhau, về thắp sao trời
Còn thương nhớ nhau, từng đêm bão tố
Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về.....(Việt Anh)
Đó là mùa thu của một thời áo trắng sân trường, của những vô tư, dịu dàng một thời cắp sách. Trong chúng ta có ai biết rằng có những mảnh đời không hề có những mùa thu lãng mạn như thế? Thay vào đó là nỗi lo nhọc nhằn của cơm áo, của sự co ro, cúm rúm dưới mưa để tìm kiếm, chắc chiu từng đồng xu lẻ của những bà mẹ bán hàng rong, của những ông bố xe ôm co ro trong đêm mưa lạnh đợi chờ chở khách hay những bà chị oằn vai quang gánh trong những buổi chợ chiều... Còn thương nhớ nhau, từng đêm bão tố
Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về.....(Việt Anh)
Đâu đó chúng ta thường bắt gặp những em nhỏ với đôi mắt thơ ngây trong sáng, áo quần nhàu cũ, núp mưa run là cà, lập cập với dăm tờ vé số ướt đẫm nhăn nhúm trên tay. Em nào có mùa thu với nào sách, nào vở còn thơm mùi giấy mới, nào có bàn tay ấm áp dịu dàng của cha, của mẹ dắt đến trường với tràn ngập yêu thương. Nào có niềm hạnh phúc pha lẫn một chút ngại ngùng, súng sính trong bộ đồng phục mới trong ngày tựu trường đầu tiên của cuộc đời...
(Ảnh MH: Nguồn internet)
Đâu đó, giữa tiếng đùa vui và tiếng cười thủy tinh của những mái đầu xanh là những giọt mồ hôi và những giọt nước mắt lặng thầm từ những mái đầu bạc của những mẹ, những chị lặng lẽ buôn bán, lặng lẽ chịu đựng gió mưa của những ngày mưa thu trái nết...
Bởi giữa cuộc vui trần thế của những người may mắn là xen lẫn những nỗi buồn không tên gọi của muôn vạn mảnh đời bất hạnh.
Có những mùa thu lãng mạn cho anh, cho bạn, cho tôi...Thì quanh đâu đó trong cuộc sống của chúng ta; Nào ai biết có mùa thu nên thơ, dịu dàng như thế của mẹ, của cha , của chị hay của những em thơ...khi ông trời không ban cho nhiều may mắn!?...
Có những mùa thu để hội ngộ bạn bè, thầy cô của lứa học sinh này, thì lại là mùa thu của chia tay, chấm dứt mãi mãi một thời hoa bướm, thơ mộng của lứa học sinh khác. Tuy nhiên, dù hội ngộ hay chia ly thì mùa thu luôn cho chúng ta cảm giác buồn buồn rất khó diễn tả.
Vâng! Có những mùa thu đã để lại trong lòng những ký ức đẹp đẽ, nên thơ và khó quên của ai đó? thì cũng có những mùa thu thực sự chết trong lòng của muôn vạn đồng loại khốn cùng trong cuộc sống quanh đây của chúng ta.
Cũng có những mùa thu mà hàng triệu người Việt Nam chẳng bao giờ muốn nó quay trở lại bao giờ...
Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi ...(Phạm Duy)
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi ...(Phạm Duy)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét