Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

MÙA HÈ CỦA CHÚNG TA...

                               (Ảnh MH: Nguồn Internet)
MÙA HÈ CỦA CHÚNG TA...
       Sáng nay thức dậy , một ngày đầu tuần của tháng 6 về . Không khí thật mát mẻ và dễ chịu . Đâu đó ở những chỗ trũng của con đường nhựa trong khu phố tôi ở vẫn còn đọng lại những vũng nước của cơn mưa đầu mùa ngày hôm qua . Cây cối như xanh hơn , có một vài tiếng dế mèn ri rỉ lẻ loi đâu đó trong những ngóc ngách của bê tông , giữa lòng phố xá . Tiếng bầy sẻ ríu rit trên đầu những ngọn cây hiếm hoi , trên ban công của những căn hộ liền kề . Trời mù và nhiều mây lắm ...
      Tất cả những hình ảnh ta nhìn thấy . Những âm thanh ta nghe . Những mùi vị ta ngửi và không khí mà ta đang cảm nhận như đang báo hiệu một điều gì thân quen và gần gũi lắm . Có một điều gì đó mà nỗi lo cơm áo gạo tiền , nhân tình thế thái , đã làm chúng ta lãng quên như đã lâu lắm rồi ?...À.. mà cũng lâu thật rồi các bạn nhỉ ? Chí ít cũng hơn 35 năm rồi . Đó cũng là những hình ảnh , âm thanh ... Mà một thời chúng ta reo mừng nhưng vương chút tiếc nuối . Rộn rã nhưng vẫn luyến lưu . Trông ngóng nhưng vẫn thích nó đến muộn... Cảm giác thật mâu thuẫn khó tả được phải không các bạn ?
      Là vì hè đang về các bạn ạ !
      Có nhiều mùa hè như thế đã trải qua trong cuộc đời của tất cả chúng ta ? Nhưng mùa hè cuối cùng của năm học ấy - năm 1980 . Có lẽ là mùa hè cuối cùng của đời học sinh làm chúng ta lưu luyến nhất đúng không các bạn ?

      Trong bối cảnh lúc ấy , thú thật có nhiều cảm xúc khác nhau ? Nhưng chung quy , cảm xúc rõ nét nhất là chúng ta sắp phải xa nhau .
      Này bàn , này ghế , này bảng đen , này giấy hẩm , này những buổi cúp cua , trốn học để lê la đường phố , để trần trụi với chiếc quần xà lỏn với đôi chân trần lăn xả trên những sân bóng thô ráp đầy đá sỏi , khi về chân thằng nào cũng rươm rướm máu . Hay lê la vô cà phê Du parc , ngồi dựa ngang , dựa ngữa , mắt lim dim , môi phì phèo thuốc lá như những chàng trai sành điệu lắm , tai nghe những bản tình ca một thời vang bóng ...mà trong túi đứa nào sau khi góp mua đủ một vài ly cà phê và dăm ba điếu thuốc lá đen , không còn lấy một xu ?
      Này thầy , này cô , này cằn nhằn những buổi học thêm , học bù . Này những tiếng hò hét reo vui , quăng sách , quăng cặp , nhảy cỡn lên khi nghe cô thầy ốm , không dạy học được vào những tiết cuối cùng ? Rủ nhau cả nam lẫn nữ dạo quanh bờ hồ , nằm dài trên cỏ mượt của đồi cù ngắm trời xanh , mây trắng , ngắm tuổi thơ vụng dại đang trôi qua đời mình lặng lẽ ...
      Này những lúc nghỉ 15 phút giữa giờ . Những bạn nam nghiện ngập tranh thủ chạy vù xuống chỗ ông cai trường , thay nhau hút hít tới tấp điếu thuốc đen Đà lạt đến nỗi thuốc cháy hết mà tàn vẫn chưa kịp rơi ? Này những tiết học được nghỉ đột xuất , các bạn nam , bạn nữ , tụm năm , tụm ba kéo nhau ra hàng quán gần trường , tranh thủ húp lấy húp để tô bún bò rẻ tiền còn nóng ngun ngút khói , thơm ngon chi lạ để kịp vào giờ học tiếp theo...
      Không biết bao nhiêu cái "này" thân thương nữa , mà nếu kể ra đây sợ rằng ổ cứng của máy tính cũng không chứa nổi về lứa tuổi học trò , về mùa hè nôn nao cháy bỏng , về những cuộc tình đơn phương , e ấp của lứa tuổi học trò . Về những hờn giận vu vơ mà khi ấy , những nỗi lo cơm áo gạo tiền của cuộc sống đời thường hiếm khi nào len lõi , xâm lấn được trong tâm hồn của mỗi chúng ta .
      Mùa hè cuối cùng của năm học ấy ? Những cảm xúc ấy thật rõ nét như tương lai mờ mịt của chúng ta sau khi rời khỏi nhà trường . Chúng ta thực sự không thể nhìn thấy một định hướng nào cho con đường đầy lối rẽ ở phía trước , dù cuối cùng ai cũng có lựa chọn ? Để rồi đến hôm nay , một mùa hè nữa đang đến . Mùa hè sau 35 năm nhìn lại ? Vòng đời thật là ngắn ngủi phải không các bạn ?...
      Đã có biết bao đổi thay , biết bao số phận khác nhau oằn mình trong "mớ"tương lai đó ? Để rồi mùa hè đến với bao nỗi buồn vui lẫn lộn .
      Kẻ thì giờ ở bên kia đại dương , lăn lộn ngày đêm với công việc mà lòng luôn đau đáu nhìn về cố hương . Người thì bảo thật hạnh phúc vì tự do , người thì bảo sầu muộn vì tha hương dù chuyện lo cơm áo không hề nghĩ đến ?
      Kẻ thì hun hút biệt tăm nơi bên ngoài trái đất . Ở đó chỉ có những tinh cầu lạnh giá hoặc nắng nóng cháy bỏng của mặt trời ? Khi bước chân ra đi mà nỗi lo trách nhiệm vẫn còn ?
      Kẻ thì gắn bó với quê hương , thăng quan , tiến chức , tiền bạc đủ đầy mà tiếng thơm chưa hẳn có , vì suốt đời chết với cái chức danh "đầy tớ"?
      Kẻ thì lăn lộn đời thường , lên rừng , xuống biển lặn lội thân cò mà đời sao vẫn cứ khó , chỉ được mỗi sự vinh danh là "ông chủ" của đất nước mến yêu ?
      Kẻ thì vẫn cô đơn , rộng lối đi về . Người thì thăng chức trong mối quan hệ gia đình , làm ông bà nội ngoại nhưng lòng vẫn chưa muốn nhận sớm làm gì ?
      Kẻ thì giàu sang phú quý , người vẫn vật vã kiếm cơm .
      Kẻ thì giàu sức khỏe nhưng nghèo tiền bạc . Người thì của nả đủ đầy nhưng nghèo nàn sức sống ?
      Vân vân ...và vân ..vân..Nhưng dù là gì đi chăng nữa ? Tất cả chúng ta rồi cũng như nhau sau bao năm cố gắng ? Chúng ta cũng sẽ trở về với mùa hè mà chuyện nỗi lo cơm áo chỉ là chuyện vặt vãnh , chuyện không đáng nói , chuyện nên quên ?
      Chúng ta rồi ai cũng trở về với các bụi phù du mà cái còn sót lại có chăng ? Là những năm tháng đẹp đẽ nhất , thăng hoa nhất , nhiều cảm xúc nhất khi nghĩ về nó ?...Đó là mùa hè của tất cả chúng ta . Mùa hè của lứa tuổi học trò tràn đầy dấu ái !...
(Lê quang Luận) Sài Gòn , 22/06/2015





















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét