Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

SÀI GÒN , NHỮNG MẢNH ĐỜI...


SÀI GÒN , NHỮNG MẢNH ĐỜI...

(Bài viết nhân ngày 1/5 : Ngày Quốc tế lao động , hay còn là ngày mà Liên đoàn Lao động Mỹ thông qua nghị quyết nêu rõ: "...Từ ngày 1/5/1886, ngày lao động của tất cả các công nhân sẽ là 8 giờ".)

      Căn nhà thuê vỏn vẹn chỉ có 9 mét vuông . Giá thuê nhà 3,5 triệu /1 tháng . Vậy mà không biết bao nhiêu người thuê phải dứt áo ra đi trong vòng 1 năm ?(Ảnh : Căn nhà có mái che màu cà rốt) .
      Đầu tiên , khi mình về khu phố này ở (cuối năm 2013) . Bên ấy là một cậu thanh niên cao ráo , đẹp trai thuê bán sinh tố . Nói thực với các bạn , lúc ấy mình vô công rồi nghề , nên ngồi quan sát thấy cả ngày mà không có ai mua ly nước nào ? Cậu ấy ở trần trùng trục ngồi ngó ra trông thật tội nghiệp .
      Lúc đầu mới về đây thuê ở . Mỗi sáng cậu ấy ăn phở bình dân một tô 25 ngàn . Vài ngày sau cậu ấy chuyển qua ăn bún riêu bình dân một tô 17 ngàn . Vài hôm sau thấy cậu ấy gặm bánh mì và một vài hôm sau nữa thấy cậu ấy mỗi sáng điểm tâm bằng không khí . Chưa quá 1 tháng , cậu ấy đành bán tháo tủ bày hàng và dụng cụ chế biến , bàn ghế...rồi đi đâu không rõ ?
      Vài hôm sau căn nhà thuê ấy được thay thế bằng một đôi vợ chồng trẻ . Họ lại bày ra mấy thau sò , ốc , hến nho nhỏ và vài ba thức nhắm khô như : cá khô , mực khô..kinh doanh quán nhậu bình dân trong khuôn viên nhỏ hẹp đó . Vài ngày đầu , còn có vài ba cậu sinh viên , học sinh lui tới ủng hộ vì giá cả rất bình dân . Vài ba ngày sau nữa lại bắt đầu vắng teo ? Cả ngày không thấy khách nào lui tới ?
Vậy là chưa đến 2 tháng , họ lại cuốn gói ra đi .
      Rồi một đôi vợ chồng đã có tuổi dọn đến thuê . Họ lại bày ra vài bộ bàn ghế nhựa và bán mì , hủ tíu , nước giải khát bình dân . Rốt cục họ cũng cùng chung số phận như những người đến trước . Chưa đến tháng thứ 3 họ lại thuê xe thu dọn tủ bàn lĩnh kỉnh ra đi .
      Sau đó là vài ba chủ mới nữa đến thuê . Họ là những người lao động nghèo , bỏ quê hương , tha phương cầu thực vô đất Sài Gòn hoa lệ này để kiếm sống . Nhưng , vùng đất khắc nghiệt này đã không cho họ có cơ hội tồn tại .
      Đến cuối năm ngoái , quãng tháng 9 dương lịch . Một cặp vợ chồng trẻ nữa lại đến thuê . Mình thấy họ câu đường truyền internet , lắp bàn làm việc và trang trí lại trong cái hốc ấy những tấm băng rôn và hình ảnh quảng cáo . À ? Thì ra họ là những người thanh niên trẻ tuổi mua bán hàng trên mạng , kèm theo việc môi giới in ấn ...
      Những tưởng họ sẽ thành công và bám trụ được bằng cái nghề vận dụng kỹ nghệ cao này . Nhưng không ? Rốt cục sang đầu năm 2015 họ cũng lại cuốn gói ra đi .


      Mới đây là một cặp vợ chồng còn rất trẻ đến thuê . Họ lại bày bán bún riêu cua và canh bún . Nhìn họ loay hoay tất bật nấu nướng và dọn hàng ra bán ngày mình không khỏi chạnh lòng . Chỉ mong sao cho họ mua bán đắt khách và trụ vững được ở đây .
      Buổi sáng phía bên ấy bị nắng soi rất nóng . Anh chồng dù đã chịu khó che chắn bằng tấm bạt tạm bợ , rẻ tiền , nhưng vẫn không thể che hết nắng chiếu xiên mỗi sáng . Cô vợ người miền Tây nam bộ , dáng nhỏ gọn và lanh lợi , hiền từ . Cô ta nấu ăn rất ngon và sạch sẽ . Giá cả của một tô bún riêu với đầy đủ riêu cua đồng , giò heo , chả , huyết ..trông hấp dẫn và giá bình dân . Chỉ từ 15 ngàn đến 17 ngàn cho một bữa ăn sáng ,trong khu phố nghèo này , là một cái giá mà mình nghĩ ai cũng có thể chấp nhận !?... Vậy mà , rất vắng khách .
      Sáng nào mình cùng mấy đứa con đều ăn ủng hộ cho họ . Thực lòng mình vẫn hy vọng cho cặp vợ chồng trẻ với tính cách hiền lành , chịu khó và rất dễ thương này trụ vững ở đây . Có hôm , sau khi ăn sáng bằng tô bún riêu nhờ họ đem sang nhà ( nhà mình đối diện). Mình gọi anh chồng lại nói :
      -Sao cháu không tìm cách che chắn lại ánh nắng ? Phải mát mẻ họ mới đến ăn chứ ?
      -Dạ ! Tụi cháu có che chắn bằng bạt . Nhưng Công an Phường hôm trước mấy ổng xuống dỡ đi mất rồi . Giờ tụi con không dám che nữa ạ !
      -Ồ ! Vậy hả cháu ?
      Lắm lúc nghĩ lại thấy thật buồn các bạn ạ . Vì cuộc mưu sinh , có biết bao người từ bỏ làng quê nghèo khổ , lên vùng đất hứa Sài gòn này để kiếm sống và mong ước thoát khỏi cảnh khổ , cảnh nghèo ? Nhưng thực tế hoàn toàn không dễ dàng như vậy trong bối cảnh hiện nay của đất nước mình . Có quá nhiều những khó khăn và trắc trở trong bước đường của họ ? Những người hiền lành làm ăn chân chính . Họ đánh đổi công sức , và tuổi trẻ của họ chỉ để tồn tại thôi , nhưng sao quá khó . Đôi khi chỉ là những chuyện rất đỗi bình thường , nhưng đã trở thành sự bất trắc khi mà xã hội không có sự cảm thông , ngoài sự vận hành cứng ngắt của những kẻ thừa hành pháp luật .
      Mấy hôm trước , cặp vợ chồng trẻ này chỉ bán mỗi buổi sáng . Nhưng chắc vì vắng khách và lỗ lã nên họ xoay qua bán luôn cả ngày . Gặp cô bé bán hàng sáng nay xin chụp tấm hình . Mình hỏi thăm :
      -Bán được không cháu ? Ngày bán được mấy tô ?
      -Dạ ! Hôm nào bán khá nhất cũng được 30 tô chú ạ . Mà phải bán cả ngày , vừa hết nồi nước nhỏ này thôi .- Cô bé vừa trả lời vừa chỉ vào nồi nước lèo nhỏ xíu .
      -Ừ ! Thôi gắng cố gắng nha cháu . Từ từ rồi họ sẽ biết và đến ăn ủng hộ . Với lại cháu nấu ngon và bán rẻ lắm . Không lo đâu ?
      Đành lòng cuộc sống là phải cố gắng và làm việc không ngừng . Nhưng nhìn hoàn cảnh cơ cực của những mảnh đời lao động như vậy mình cứ thấy chạnh lòng ? Mình chỉ mong sao đôi vợ chồng trẻ này vượt qua được khó khăn trong buổi đầu dựng nghiệp và trụ vững được trong cái tổ ấm nhỏ nhắn của khu phố vắng tênh , buồn teo Q8 , ở cái đất Sài thành hoa lệ này các bạn ạ !
(Lê quang Luận) . Sài Gòn , 01/05/2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét