Thứ Ba, 21 tháng 4, 2015

CHUYỆN LÀM PHƯỚC...


CHUYỆN LÀM PHƯỚC...
      Sáng nay , anh ta đẩy một đứa bé trai có khuôn mặt sáng vui trên một chiếc xe đẩy đến trước thềm nhà , nơi tôi và mọi người trong gia đình đang ngồi .
      Anh ta 32 tuổi , quê miền trung - Phú Yên . Anh có vợ và 2 con nhỏ , một đứa bị bại não từ nhỏ nên liệt toàn thân . Anh nói ngoài quê khổ quá , nghe người cùng quê rủ , anh ta cùng vợ con vào Sài Gòn ở nhà của chủ Đại lý vé số và hàng ngày kiếm sống nuôi con bằng nghề này .
      Tôi hỏi :
      -Tại sao anh không để cháu ở nhà mà lại đẩy cháu đi ra nắng gió như thế này ?
      Anh ta cười , rồi bằng giọng Phú yên đặc sệt chất phát đáp lại :
      -Vợ em cũng đi bán vé số , không ai trông coi cháu ? Với lại em tướng tá như vầy bán vé số ít ai mua ?
      Chị tôi mua một xấp dày vé số phát cho tất cả mọi người và cho thêm anh ta vài chục ngàn . Tôi cũng tặng anh thêm một ít . Anh ta cám ơn rối rít rồi đẩy đứa con đang nhoẻn miệng cười bâng quơ đi bán tiếp .
      Ông anh của tôi nãy giờ ngồi im quan sát , bây giờ cất tiếng :
      -Nhiều người bây giờ , lười lao động , đi mướn con trẻ tàn tật , rồi lợi dụng lòng thương hại của người khác để bán vé số kiếm ăn .
      Mọi người không nói gì ? Riêng tôi , nhìn khuôn mặt của cha con họ giống nhau như đúc cộng với nét thật thà chất phát của anh ta ? Tôi tin anh ta không phải dạng người này .
      Tôi nghĩ ? Đôi khi làm phước có thể không đúng chỗ , vẫn hơn thấy xót thương mà không làm được gì trong khả năng nhỏ nhoi của mình , trước những mảnh đời bất hạnh chung quanh chúng ta các bạn ạ !
(Lê quang Luận) Sài gòn , 22/04/2015



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét