Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

MỘT MÌNH...

      MỘT MÌNH...
      Chỉ là những tia nắng phản chiếu từ tấm gương phẳng của nhà ai đúng trong thời khắc sáng sớm mai thức dậy . Những tia nắng lung linh xuyên qua kẻ lá , chiếu thẳng đến một góc quen hay ngồi bên thềm nhà . Cũng làm mình có cảm giác bình yên và hy vọng cho một tương lai tươi sáng , sau đêm dài trăn trở và khắc khoải của những mảnh đời bất hạnh .
      Mình yêu góc phố yên ả ở Q8 này . Mặc cho sự ồn ào , tất bật ở ngoài kia ? Chỉ cách nhau vài con đường nhỏ...
MỘT MÌNH ...
(nhạc : Lam Phương)
Sớm mai thức giấc, nhìn quanh một mình
Ngoài hiên nắng lóe, đàn chim giật mình
Biết lời tỏ tình, đã có người nghe
Nắng xuyên qua lá, hạt sương lìa cành
Đời mong manh quá, kể chi chuyện mình
Nắng buồn cuộc tình, bỗng tắt bình minh
Đường xưa quen lối, tình dối người mang
Tình duyên trăm mối, một kiếp đa đoan
Cố tìm tình chồng chất ngổn ngang
Còn bao lâu nữa khi ta bạc đầu
Tình cờ gặp nhau, ngỡ ngàng nhìn nhau
Để rồi còn gì nữa cho nhau
Sáng trưa khuya tối, nhìn quanh một mình
Đường quen không tới, tìm nhau ngại ngùng
Chỉ vì đời mình, chưa có bình minh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét