PHẦN 2
CÂU CHUYỆN TRONG QUÁN ĂN…
(...Tui sửng sốt lạnh người khi thấy khuôn mặt trắng với đôi mắt to trên đó được thay thế bằng hai hốc mắt tròn vo và đen thui , không thấy mũi đâu hết chỉ thấy hàm răng hô và sáng hoắc nhe ra.... )
Đà lạt trời tháng mười , sáng mà sương mù dày đặc , vậy là chiều nào cũng mưa . Ở cái xứ sở cao nguyên này , cây cối nhiều , độ ẩm cao . Mỗi khi mưa phùn rả rích , đường xá vắng tanh . Ngoài phố Hòa bình , những chiều tối mưa còn ít thấy người đi , ngoại trừ những người buôn bán dọn hàng xong lo về nhà , hoặc một số công nhân hoặc cán bộ nhà nước ? Mà họ cũng ra về từ lúc sớm với gia đình nên quãng độ 7 đến 8 giờ là đường phố buồn hiu . Chỉ có những bụi mưa bay ngã ngớn , uốn lượn theo từng cơn gió dưới ánh đèn đường vàng vọt . Thành phố im thin thít trông thật quạnh quẽ .
Trong cái xóm nghèo phường Cô Giang thì còn u buồn hơn . Tiếng gió rít từng cơn kèm theo tiếng vi vu hòa tấu của ngàn thông , của cây cối trong vườn nhà ai nghe thật não nuột .
Trong quán mì quảng , bún bò của bà Tư huế đèn còn sáng choang . Mấy người làm vườn ghé trú mưa , sẵn ăn tô mì quảng , ngồi sát vách phía trong quán . Họ đang uống trà nóng sau khi ăn xong và ngồi nhìn ra đường . Nét mặt vài người có vẻ trầm tư . Phía bên ngoài có vài khách đang ăn bún bò , bưng tô húp xì xà , xì xụp . Phía dưới đất , trong gầm bàn , chỗ mấy người đang ăn . Mấy con chó cỏ tranh gặm xương cắn , sủa nhau chí chóe . Bà Tư Huế gọi con nhỏ người làm :
-Con Út đâu ? Mày vô trong nhà lấy cây chổi , lùa mấy con chó người ta ra ngoài đường mau lên ! Ồn kiểu này ai mà dám đến ăn nữa !?...
Bên phía ngoài có hai cặp nam nữ thanh niên đang vừa ăn vừa trêu nhau cười khúc khích . Một anh chàng có thân hình cao to , ngồi bên con bé có dáng nhỏ xíu vừa nhai vừa chọc con bạn ngồi đối diện :
-Lát về , đi qua chỗ căn nhà số 25 em nhớ ôm thằng Huy cho chặt nhé ? Coi chừng nó bỏ em lại chạy mất đó !?..ha..ha..
-Ư !! Cái anh này ? Người ta đã sợ rồi mà còn nhát nữa ?
-Nhát gì ? Là anh nói thật đó chứ ! Biết bao nhiêu người bị đứng tim khi đi qua căn nhà đó rồi ? Lát nữa lúc đi ngang qua đó hai đứa nhớ niệm phật Quan thế Âm nhé !?..- Thằng to con nói giọng chắc nịch và ra vẻ am hiểu .
-Trời ơi !!! Anh làm em hết dám về nhà rồi nè ? Anh biết em nhát mà cứ dọa em hoài ! –Cô bé có tên Thu vừa nói vừa choàng tay qua bạn trai ngồi cạnh , nét mặt lộ vẻ sợ hãi .
Phía trong nhà có hai bà già tuổi khoảng trên dưới 60 đang ngồi hóng chuyện ( có lẽ họ là người trong xóm này vì lúc nãy có thằng con trai ở nhà bên qua bế con từ tay của một bà cụ )cũng tham gia vào câu chuyện của hai cặp trẻ :
-Cậu đó nói đúng chứ không sai đâu ! Mấy ngày rằm với cuối tháng bên đó nó hoạt động dữ lắm à ? Có dạo ông già ở nhà tui còn bị nó hù cho một trận tởn tới già vì cái tội "chống" , không tin ?
-Nó hù sao vậy cô ? – Thằng Huy khi nãy giờ ngồi im , cười cười khi thằng bạn hù bạn gái mình . Giờ bỗng lên tiếng .
-Mấy cậu ở xa không biết , chứ trong xóm Cô Giang này ai mà không biết lịch sử của căn nhà đó ? Hai mạng người chết oan lận mà ? Tui ở đây đã lâu , từ ngày về làm dâu trong cái xóm này trước năm 1970 , chỗ đó còn chưa cất nhà . Khi ấy chưa có chuyện chi xảy ra hết . Kể từ khi cái ông ở Sài Gòn lên mua đất cất nhà , rồi vụ án mạng xảy ra …Căn nhà ấy bỏ hoang cho đến tận bây giờ . Không ai dám mua và cũng không có ai dám ở . – Bà già còn loanh quanh chứ chưa chịu trả lời câu hỏi của thằng Huy .
Một ông ngồi bàn kế bên cũng góp chuyện :
-Nhà mà xây gần Đình với Am hay Miễu …âm khí dữ lắm ? Ông Sài Gòn vụng tính nên mới xảy ra chuyện lớn . Sẵn đây tui cũng kể cho mọi người nghe về câu chuyện đã xảy ra với chính tui để mọi người biết luôn . Hồi đó tui được nghĩ phép , tui bên Binh chủng nhảy dù nên lì lắm , có ngán ai đâu ? Thế nhưng cái đêm ấy , súng đạn đầy mình mà tui còn bỏ chạy té lên té xuống luôn đó ?
Mọi người trong quán bắt đầu chú ý đến câu chuyện . Ngoài trời tối đen , thỉnh thoảng ánh chớp lóe lên soi rõ bầu trời mà xám xịt , thấp thoáng những ngọn cây màu đen thui trong vườn nhà đối diện . Mưa vẫn rơi đều và lạnh cóng . Bầu không khí trong quán cũng lắng xuống , một không gian yên ắng và tĩnh mịch dù trong quán vẫn còn vài người và đèn thắp sáng choang . Ông ta tằng hắng mấy tiếng rồi cất giọng trầm trầm :
-Tui còn nhớ lúc chiếc xe Jeep bỏ tui và mấy thằng bạn cùng đơn vị xuống trước Trường Võ bị . Tụi tui vô một bar rượu uống vài chai Whisky xong , thằng nào cũng đã ngà ngà . Tui chia tay tụi nó xong vác ba lô , súng ống đi bộ về nhà . Năm đó cũng độ tháng 9 , tháng 10 như vầy nè ? Trời thì mưa , đường thì tối . Khi tui đi qua cầu sắt thì cũng đã quá nửa đêm . Do có chút rượu nên trong người thấy ấm chứ không lạnh . Hồi đó , năm 1974 đường xá tệ lắm chứ không như bây giờ . Hai bên đường cây cối rậm rạp , đường khuya , vắng , chỉ sợ mấy thằng Việt cộng nó phục đâu dưới cầu Sắt là đi "tong"
!?...
Qua khỏi cầu lúc chuẩn bị lên đầu dốc , tui thấy thấp thoáng từ xa bóng một người phụ nữ . Lòng thầm nghĩ : Đêm hôm khuya khoắt như vầy mà có cô nào gan dạ dữ vậy ? Tui cố tình đi nhanh để bắt kịp cô ta .
Lúc đi ngang hàng tui bắt chuyện : “ Cô em đi đâu một mình khuya vầy mà không sợ à ?”. Trong ánh sáng nhờ nhờ cô ta quay lại nhìn tôi và trả lời “ Dạ ! Em có chút công việc ngoài phố nên về trễ !” . Lúc ấy , tui thấy cô ta cũng còn trẻ lắm , tóc dài và bết lại từng lọn do nước mưa , dáng cao ráo và khuôn mặt rất đẹp “ . Được một đoạn , khi vừa đi ngang qua căn nhà số 25 tui vừa đùa vừa dọa : “ Có em đồng hành cũng vui và đỡ sợ . Chứ nghe nói đoạn đường này vào những đêm tối trời có nhiều ma lắm ?”. Cô ta đáp lời tui mà không hề quay mặt lại : “ Dạ ! Hồi còn sống em cũng sợ giống như anh vậy !?...” . Trời ơi ! Tui nghe nói vừa xong , da gà của tui nổi lên , dựng đứng . Lưng lạnh toát và mắt tui trợn trừng nhìn cô ta . Chân tay tui bủn rủn hết trơn ? Vậy mà lúc ánh chớp lóe lên tui cũng gắng nhìn cô ta một lần , lúc cô ấy quay lại . Tui sửng sốt lạnh người khi thấy khuôn mặt trắng với đôi mắt to trên đó được thay thế bằng hai hốc mắt tròn vo và đen thui , không thấy mũi đâu hết chỉ thấy hàm răng hô và sáng hoắc nhe ra . Tui la lên một tiếng rồi cắm đầu , cắm cổ chạy một mạch . Qua khỏi căn nhà tui té chỏng gọng , lồm cồm ngồi dậy tui quay lại thì thấy bóng cô ta băng vô ngôi nhà đó như một làn gió thoảng . Tui chạy như điên cuồng hướng về nhà mà vẫn nghe rõ tiếng chân của ai đó huỳnh huỵch phía sau như đang cố rượt theo mình .
Tui bỏ ăn cả tuần lễ sau đó và sút gần 5 kg . Từ đó về sau tui không dám đi ngang qua căn nhà đó một mình vào những đêm khuya nữa cho đến tận bậy giờ . Khiếp !?...
Cả căn phòng nín thở , im phăng phắt . Mọi người càng khiếp hơn khi thấy khuôn mặt vẫn còn nét sợ hãi của ông ta khi vừa dứt câu chuyện .
-Ui thôi anh ơi ! Em sợ quá không dám về nhà qua chỗ đó đâu ? – Cô gái khi nãy cất giọng thảng thốt xóa tan không khí im lặng bao trùm trong quán .
-Không sao đâu em , có anh đi cùng mà sợ gì ? – Chàng bạn trai ngồi bên cô ta cất giọng trấn an , và quay sang bà cụ hỏi tiếp :
-Căn nhà đó có sự tích ra sao hả cô ? Sẵn đây cô kể cho tụi con nghe luôn đi ?
Bà già nãy giờ ngồi lắng nghe câu chuyện ông khách kể . Nghe cậu thanh niên tên Huy hỏi thì quay qua nhìn rồi với vẻ mặt bí hiểm cất lời :
-Ôi ! thôi . Căn nhà đó có lịch sử cũng gớm ghê lắm . Cả xóm này ai cũng chứng kiến cái chết thê thảm của cặp trai gái ngay cái sân trước nhà . Hồi đó báo chí săn lùng và thêu dệt lên bao nhiêu câu chuyện về cuộc tình của đôi trai gái đó cả tháng trời . Nghe đâu có ông còn viết thành tiểu thuyết nữa cơ đấy !?
Quay qua cái ông kể chuyện vừa rồi , bà ta hỏi tiếp :
-Ông có biết về câu chuyện của căn nhà đó không ? Sẵn đây kể luôn cho tụi nó nghe và tui xem thử có giống như câu chuyện mà mọi người ở đây đồn thổi !?...
Với tay lấy ấm trà , từ tốn rót vô ly , trước khi đưa lên miệng ông ta nhìn đám thanh niên và bà già xong cất giọng rè rè :
-Tôi có nghe qua và cũng đã tìm hiểu về nó sau cái đêm bị ma nhát . – Ông ta nhìn đồng hồ xong nói tiếp.
-Vì sao căn nhà ấy giờ cũng không ai dám ở ? Bởi oan hồn của đôi trai gái bị giết đã chết oan và có lẽ nặng nghiệp quá nên cứ dật dờ , trôi nổi , hận thù và không siêu thoát được . Sau khi chôn cất xong bao nhiêu năm mà vẫn không có ai cúng tế ? Nên , hồn đói và kiếm ăn bên ngôi Đình đối diện và đi tìm mấy người con trai đang yêu mà lừa dối để trả thù . Đúng theo cốt truyện về cuộc tình của họ . Tôi sẽ kể cho mọi người nghe . Câu chuyện bắt đầu như thế này …(còn tiếp)
CHƯƠNG BA ( Một câu chuyện tình )
(Lê quang Luận). Sài Gòn , 31/01/2015
(...Tui sửng sốt lạnh người khi thấy khuôn mặt trắng với đôi mắt to trên đó được thay thế bằng hai hốc mắt tròn vo và đen thui , không thấy mũi đâu hết chỉ thấy hàm răng hô và sáng hoắc nhe ra.... )
Đà lạt trời tháng mười , sáng mà sương mù dày đặc , vậy là chiều nào cũng mưa . Ở cái xứ sở cao nguyên này , cây cối nhiều , độ ẩm cao . Mỗi khi mưa phùn rả rích , đường xá vắng tanh . Ngoài phố Hòa bình , những chiều tối mưa còn ít thấy người đi , ngoại trừ những người buôn bán dọn hàng xong lo về nhà , hoặc một số công nhân hoặc cán bộ nhà nước ? Mà họ cũng ra về từ lúc sớm với gia đình nên quãng độ 7 đến 8 giờ là đường phố buồn hiu . Chỉ có những bụi mưa bay ngã ngớn , uốn lượn theo từng cơn gió dưới ánh đèn đường vàng vọt . Thành phố im thin thít trông thật quạnh quẽ .
Trong cái xóm nghèo phường Cô Giang thì còn u buồn hơn . Tiếng gió rít từng cơn kèm theo tiếng vi vu hòa tấu của ngàn thông , của cây cối trong vườn nhà ai nghe thật não nuột .
Trong quán mì quảng , bún bò của bà Tư huế đèn còn sáng choang . Mấy người làm vườn ghé trú mưa , sẵn ăn tô mì quảng , ngồi sát vách phía trong quán . Họ đang uống trà nóng sau khi ăn xong và ngồi nhìn ra đường . Nét mặt vài người có vẻ trầm tư . Phía bên ngoài có vài khách đang ăn bún bò , bưng tô húp xì xà , xì xụp . Phía dưới đất , trong gầm bàn , chỗ mấy người đang ăn . Mấy con chó cỏ tranh gặm xương cắn , sủa nhau chí chóe . Bà Tư Huế gọi con nhỏ người làm :
-Con Út đâu ? Mày vô trong nhà lấy cây chổi , lùa mấy con chó người ta ra ngoài đường mau lên ! Ồn kiểu này ai mà dám đến ăn nữa !?...
Bên phía ngoài có hai cặp nam nữ thanh niên đang vừa ăn vừa trêu nhau cười khúc khích . Một anh chàng có thân hình cao to , ngồi bên con bé có dáng nhỏ xíu vừa nhai vừa chọc con bạn ngồi đối diện :
-Lát về , đi qua chỗ căn nhà số 25 em nhớ ôm thằng Huy cho chặt nhé ? Coi chừng nó bỏ em lại chạy mất đó !?..ha..ha..
-Ư !! Cái anh này ? Người ta đã sợ rồi mà còn nhát nữa ?
-Nhát gì ? Là anh nói thật đó chứ ! Biết bao nhiêu người bị đứng tim khi đi qua căn nhà đó rồi ? Lát nữa lúc đi ngang qua đó hai đứa nhớ niệm phật Quan thế Âm nhé !?..- Thằng to con nói giọng chắc nịch và ra vẻ am hiểu .
-Trời ơi !!! Anh làm em hết dám về nhà rồi nè ? Anh biết em nhát mà cứ dọa em hoài ! –Cô bé có tên Thu vừa nói vừa choàng tay qua bạn trai ngồi cạnh , nét mặt lộ vẻ sợ hãi .
Phía trong nhà có hai bà già tuổi khoảng trên dưới 60 đang ngồi hóng chuyện ( có lẽ họ là người trong xóm này vì lúc nãy có thằng con trai ở nhà bên qua bế con từ tay của một bà cụ )cũng tham gia vào câu chuyện của hai cặp trẻ :
-Cậu đó nói đúng chứ không sai đâu ! Mấy ngày rằm với cuối tháng bên đó nó hoạt động dữ lắm à ? Có dạo ông già ở nhà tui còn bị nó hù cho một trận tởn tới già vì cái tội "chống" , không tin ?
-Nó hù sao vậy cô ? – Thằng Huy khi nãy giờ ngồi im , cười cười khi thằng bạn hù bạn gái mình . Giờ bỗng lên tiếng .
-Mấy cậu ở xa không biết , chứ trong xóm Cô Giang này ai mà không biết lịch sử của căn nhà đó ? Hai mạng người chết oan lận mà ? Tui ở đây đã lâu , từ ngày về làm dâu trong cái xóm này trước năm 1970 , chỗ đó còn chưa cất nhà . Khi ấy chưa có chuyện chi xảy ra hết . Kể từ khi cái ông ở Sài Gòn lên mua đất cất nhà , rồi vụ án mạng xảy ra …Căn nhà ấy bỏ hoang cho đến tận bây giờ . Không ai dám mua và cũng không có ai dám ở . – Bà già còn loanh quanh chứ chưa chịu trả lời câu hỏi của thằng Huy .
Một ông ngồi bàn kế bên cũng góp chuyện :
-Nhà mà xây gần Đình với Am hay Miễu …âm khí dữ lắm ? Ông Sài Gòn vụng tính nên mới xảy ra chuyện lớn . Sẵn đây tui cũng kể cho mọi người nghe về câu chuyện đã xảy ra với chính tui để mọi người biết luôn . Hồi đó tui được nghĩ phép , tui bên Binh chủng nhảy dù nên lì lắm , có ngán ai đâu ? Thế nhưng cái đêm ấy , súng đạn đầy mình mà tui còn bỏ chạy té lên té xuống luôn đó ?
Mọi người trong quán bắt đầu chú ý đến câu chuyện . Ngoài trời tối đen , thỉnh thoảng ánh chớp lóe lên soi rõ bầu trời mà xám xịt , thấp thoáng những ngọn cây màu đen thui trong vườn nhà đối diện . Mưa vẫn rơi đều và lạnh cóng . Bầu không khí trong quán cũng lắng xuống , một không gian yên ắng và tĩnh mịch dù trong quán vẫn còn vài người và đèn thắp sáng choang . Ông ta tằng hắng mấy tiếng rồi cất giọng trầm trầm :
-Tui còn nhớ lúc chiếc xe Jeep bỏ tui và mấy thằng bạn cùng đơn vị xuống trước Trường Võ bị . Tụi tui vô một bar rượu uống vài chai Whisky xong , thằng nào cũng đã ngà ngà . Tui chia tay tụi nó xong vác ba lô , súng ống đi bộ về nhà . Năm đó cũng độ tháng 9 , tháng 10 như vầy nè ? Trời thì mưa , đường thì tối . Khi tui đi qua cầu sắt thì cũng đã quá nửa đêm . Do có chút rượu nên trong người thấy ấm chứ không lạnh . Hồi đó , năm 1974 đường xá tệ lắm chứ không như bây giờ . Hai bên đường cây cối rậm rạp , đường khuya , vắng , chỉ sợ mấy thằng Việt cộng nó phục đâu dưới cầu Sắt là đi "tong"
!?...
Qua khỏi cầu lúc chuẩn bị lên đầu dốc , tui thấy thấp thoáng từ xa bóng một người phụ nữ . Lòng thầm nghĩ : Đêm hôm khuya khoắt như vầy mà có cô nào gan dạ dữ vậy ? Tui cố tình đi nhanh để bắt kịp cô ta .
Lúc đi ngang hàng tui bắt chuyện : “ Cô em đi đâu một mình khuya vầy mà không sợ à ?”. Trong ánh sáng nhờ nhờ cô ta quay lại nhìn tôi và trả lời “ Dạ ! Em có chút công việc ngoài phố nên về trễ !” . Lúc ấy , tui thấy cô ta cũng còn trẻ lắm , tóc dài và bết lại từng lọn do nước mưa , dáng cao ráo và khuôn mặt rất đẹp “ . Được một đoạn , khi vừa đi ngang qua căn nhà số 25 tui vừa đùa vừa dọa : “ Có em đồng hành cũng vui và đỡ sợ . Chứ nghe nói đoạn đường này vào những đêm tối trời có nhiều ma lắm ?”. Cô ta đáp lời tui mà không hề quay mặt lại : “ Dạ ! Hồi còn sống em cũng sợ giống như anh vậy !?...” . Trời ơi ! Tui nghe nói vừa xong , da gà của tui nổi lên , dựng đứng . Lưng lạnh toát và mắt tui trợn trừng nhìn cô ta . Chân tay tui bủn rủn hết trơn ? Vậy mà lúc ánh chớp lóe lên tui cũng gắng nhìn cô ta một lần , lúc cô ấy quay lại . Tui sửng sốt lạnh người khi thấy khuôn mặt trắng với đôi mắt to trên đó được thay thế bằng hai hốc mắt tròn vo và đen thui , không thấy mũi đâu hết chỉ thấy hàm răng hô và sáng hoắc nhe ra . Tui la lên một tiếng rồi cắm đầu , cắm cổ chạy một mạch . Qua khỏi căn nhà tui té chỏng gọng , lồm cồm ngồi dậy tui quay lại thì thấy bóng cô ta băng vô ngôi nhà đó như một làn gió thoảng . Tui chạy như điên cuồng hướng về nhà mà vẫn nghe rõ tiếng chân của ai đó huỳnh huỵch phía sau như đang cố rượt theo mình .
Tui bỏ ăn cả tuần lễ sau đó và sút gần 5 kg . Từ đó về sau tui không dám đi ngang qua căn nhà đó một mình vào những đêm khuya nữa cho đến tận bậy giờ . Khiếp !?...
Cả căn phòng nín thở , im phăng phắt . Mọi người càng khiếp hơn khi thấy khuôn mặt vẫn còn nét sợ hãi của ông ta khi vừa dứt câu chuyện .
-Ui thôi anh ơi ! Em sợ quá không dám về nhà qua chỗ đó đâu ? – Cô gái khi nãy cất giọng thảng thốt xóa tan không khí im lặng bao trùm trong quán .
-Không sao đâu em , có anh đi cùng mà sợ gì ? – Chàng bạn trai ngồi bên cô ta cất giọng trấn an , và quay sang bà cụ hỏi tiếp :
-Căn nhà đó có sự tích ra sao hả cô ? Sẵn đây cô kể cho tụi con nghe luôn đi ?
Bà già nãy giờ ngồi lắng nghe câu chuyện ông khách kể . Nghe cậu thanh niên tên Huy hỏi thì quay qua nhìn rồi với vẻ mặt bí hiểm cất lời :
-Ôi ! thôi . Căn nhà đó có lịch sử cũng gớm ghê lắm . Cả xóm này ai cũng chứng kiến cái chết thê thảm của cặp trai gái ngay cái sân trước nhà . Hồi đó báo chí săn lùng và thêu dệt lên bao nhiêu câu chuyện về cuộc tình của đôi trai gái đó cả tháng trời . Nghe đâu có ông còn viết thành tiểu thuyết nữa cơ đấy !?
Quay qua cái ông kể chuyện vừa rồi , bà ta hỏi tiếp :
-Ông có biết về câu chuyện của căn nhà đó không ? Sẵn đây kể luôn cho tụi nó nghe và tui xem thử có giống như câu chuyện mà mọi người ở đây đồn thổi !?...
Với tay lấy ấm trà , từ tốn rót vô ly , trước khi đưa lên miệng ông ta nhìn đám thanh niên và bà già xong cất giọng rè rè :
-Tôi có nghe qua và cũng đã tìm hiểu về nó sau cái đêm bị ma nhát . – Ông ta nhìn đồng hồ xong nói tiếp.
-Vì sao căn nhà ấy giờ cũng không ai dám ở ? Bởi oan hồn của đôi trai gái bị giết đã chết oan và có lẽ nặng nghiệp quá nên cứ dật dờ , trôi nổi , hận thù và không siêu thoát được . Sau khi chôn cất xong bao nhiêu năm mà vẫn không có ai cúng tế ? Nên , hồn đói và kiếm ăn bên ngôi Đình đối diện và đi tìm mấy người con trai đang yêu mà lừa dối để trả thù . Đúng theo cốt truyện về cuộc tình của họ . Tôi sẽ kể cho mọi người nghe . Câu chuyện bắt đầu như thế này …(còn tiếp)
CHƯƠNG BA ( Một câu chuyện tình )
(Lê quang Luận). Sài Gòn , 31/01/2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét