Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI …



VÀ CON TIM ĐÃ VUI TRỞ LẠI …
Câu chuyện về cô bé bán vé số mà tôi đã kể cho các bạn ngày hôm qua . Thật bất ngờ , vì được sự đồng cảm và chia sẻ của tất cả mọi người . Các bạn đã thể hiện được sự cảm thông và yêu thương đến những cảnh đời khốn khổ và bất hạnh . Bản thân tôi cũng đã vui mừng và xúc động cả ngày hôm ấy về tấm lòng của những người bạn gần xa của tôi trên trang facebook .
Có nhiều người đã nhã ý muốn nhờ tôi trao tặng cho cô bé những phần quà Tết . Thậm chí có người từ rất xa , bên kia Đại dương cũng muốn góp chút lòng thành nhờ tôi trao tặng cho nó qua hộp thư "chat".
Thật lòng , tôi cũng chẳng biết phải nói sao với nghĩa cử của các bạn ? Bởi bản thân tôi cũng mong ngóng để được gặp lại nó . Nhưng đã qua hơn 3 ngày , tôi không thấy bóng dáng của cha con cô bé ấy đâu ?
Tôi để ý lệ thường , những người bán vé số sẽ thường xuyên mời mọc những người hay mua , hoặc thường hay lui tới những địa điểm bán được nhiều vé số . Cô bé ấy không những bán được vé mà còn được tôi cho thêm tiền , nên tôi cứ nghĩ : Thế nào ngày mai cô bé ấy cũng sẽ quay lại nữa ? Nhưng không ? Đã hơn 3 ngày , dù tôi cố tình chờ đợi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nó .
Chính điều này làm tôi càng thêm trông đợi và quý mến hơn , sự thơ ngây và trong sáng của nó ? Một điều mà những trẻ em có hoàn cảnh cơ nhỡ , lăn lộn ngoài đời nhiều , thường không được như vậy ? Cuộc sống khắc nghiệt đã làm phần lớn số trẻ em này trở nên khôn lanh và tinh quái hơn , nhất là ở đất Sài Gòn !?..
Và tối hôm nay, khi đang ngồi trước nhà , tôi lại thấy bóng dáng cha con của nó . Hai cha con nó đi lầm lũi trên đường , khi đi ngang qua nhà , tôi cũng chẳng thấy nó nhìn vào nữa ? Nên đành phải gọi :
-Bé … bé ! Vô đây chú mua cho .
Nó quay lại nhìn và mừng rỡ . Khác với hôm trước , mặt của nó tươi hơn . Nó để cha nó đứng ngoài đường và vội vàng chạy đến chỗ tôi ngồi , rồi chìa mấy tờ vé số . Tôi cầm xấp vé , rồi buột miệng hỏi :
-Mấy hôm rày con bán ở đâu ? Sao chú không thấy ?
-Dạ..dạ..con bán ở đường khác ! – Nó ấp úng rồi nhoẻn miệng cười . Một nụ cười rất thơ ngây nhưng đôi mắt của nó vẫn còn đó nỗi buồn vời vợi .
Nếu tính từ hôm gặp nó đến đêm nay là đúng 4 ngày . Nó vẫn ăn mặc như vậy ? Vẫn chiếc áo ca rô màu đỏ , sọc trắng quá khổ . Tôi không biết nó đã thay đổi chưa sau 4 ngày , tôi rút 2 tờ vé số rồi dè dặt hỏi tiếp :
-Nhà con còn ai nữa không ? Con ở khúc chỗ nào ?
-Dạ còn chị con học lớp 5 , con ở bên hẻm đường Tạ quang Bửu .
Tôi không hỏi thêm nữa chỉ dặn chừng nó :
-Ừ ! Ngày mai con ghé lại đây nhé , chú mua cho ?
Nó “dạ” rồi lại nhoẻn miệng cười . Tôi trả tiền hai tờ vé số và cho thêm 10 ngàn .
Tôi không muốn hỏi nó nhiều ? Tôi muốn nó được tự nhiên và không có cảm giác bị người khác “đáng thương” vì sự nghèo khổ .
Trước lúc nó quay bước , tôi không quên ôm nó và móc điện thoại . Hai chú cháu “tự sướng” một pô . Lần này nó đã chịu cười với tôi khi chụp chung một tấm ảnh .
Khi hai cha con nó dắt nhau đi , tôi nghĩ chắc hôm nay nó vui lắm . Chỉ là một chút lòng thành nhỏ nhoi mà tôi đã khiến được nó cười . Một nụ cười ngây thơ và đáng yêu mà lẽ ra phải thường xuyên nở trên môi ở lứa tuổi hoa niên của nó !?..
(Lê quang Luận) Sài gòn , 26/01/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét