Chủ Nhật, 25 tháng 1, 2015

ĐỢI CHỜ...

   
ĐỢI CHỜ...
  Cách nay 3 hôm , khoảng hơn 9 giờ đêm , trước nhà tôi . Thấy nó dẫn một người đàn ông cao lêu khêu , có dáng đi khập khểnh , khó nhọc . Tay nó cầm xấp vé số và một bịch ni lon nhỏ ( chắc là để bỏ tiền bán vé số được , và tôi nhìn thấy một khúc bánh mì nhỏ trong đó ) . Nó không dám vào mời mua vé số khi thấy tôi nhìn cha con nó . Nhìn dáng đi lầm lũi của hai cha con nó trong đêm vắng , Chạnh lòng tôi ngoắc nó vào .
      Nó mặc chiếc áo ca rô đỏ , sọc trắng đã cũ và dài quá khổ so với vóc dáng nhỏ xíu của nó . Nó để ba nó đứng ngoài đường , còn mình e dè bước vào với đôi mắt đẹp , mở to và nét buồn thăm thẳm .
      Tôi đón xấp vé trên tay nó và lẳng lặng mua 4 tờ . Trao cho nó 50 ngàn rồi nói :
     -Chú cho cháu 10 ngàn đó !
     Nó giương đôi mắt sáng và có phần ngạc nhiên ngước nhìn tôi khi tay nó đang móc trong bọc ni lon xanh định thối tiền . Nó lí nhí :
     -Con cám ơn chú !
     Tôi hỏi :
     -Cháu bao nhiêu tuổi , học lớp mấy ..và ai ở ngoài kia vậy ?
     -Dạ con học lớp ba , 9 tuổi . Ba con đó chú !
     -Sao ba cháu không bán mà phải để cháu đi bán vậy ?-Vẫn hay thấy một số cha mẹ hoặc những người lớn tuổi lợi dụng con trẻ để đi bán vé số nên tôi thắc mắc hỏi .
     -Dạ ba con bị tai biến , mẹ con mất rồi . Sợ con đi lạc nên ba đi với con .
     Nhìn vào đôi mắt của nó tôi biết chắc rằng nó nói thật . Trước khi nó quay bước tôi bảo nó :
     -Cho chú chụp con một bức hình nhé ? Con dễ thương lắm !
     Nó gật đầu , nó cũng muốn cười duyên nhưng ngại . Tôi bấm máy xong , nó chào và bước đi .
     Nhìn bóng cha con nó dắt díu nhau đi trên đường khuya . Tôi thấy buồn và chạnh lòng cho nhiều cảnh đời bất hạnh , nghèo khổ của xứ sở đông dân này . Tôi nhủ lòng và thầm mong nó quay lại vào hôm sau để tôi lại được nói chuyện và cho nó tiền .
     Đã 3 đêm rồi , tôi vẫn chưa thấy nó và cha nó quay lại các bạn ạ !...
(Lê quang Luận)
(P/s : Bức hình thứ 2 nó định cười nhưng không dám ? )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét