Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016

LÝ DO MẮC TỘI: "PHẢN ĐỘNG"...


LÝ DO MẮC TỘI: "PHẢN ĐỘNG"...
       Để tui kể cho bà con nghe câu chuyện tui bị nhà trường kỷ luật đòi đuổi học hồi xưa như thế nào nhé? Chung quy chỉ vì mấy cái củ sắn con con mà tui lấy được lùi tro ăn, chỉ vì nghịch ngợm nhổ lên từ hàng rào của nhà trường Cao đẳng, và hát những bài hát ngoại quốc mà mọi người không hiểu lời, từ những năm tháng khốn khó thời bao cấp chết tiệt ấy....
       Đầu năm thứ 3, lúc sắp sửa đi thực tập đợt cuối rồi về trường làm luận án tốt nghiệp. Tối nào ở khu KTX phía sau trường gần giáp với nhà ăn tập thể, tui cũng cầm cây đàn guitar ra ngồi bên ngoài sân nghêu ngao hát. Vì là học sinh trung học ở Đà Lạt nên tui thích và thuộc rất nhiều nhạc Pháp. Những bài mà tôi vẫn hằng đêm ngồi rống lên như:"Je Ne J'Aime Plus", "Mon Amour", "Main Dans La Main", " Je Suis Parti"..v..v.. nghe rất mùi mẫn không thua gì Christophe ca sĩ lừng lẫy một thời tại Pháp ...Hihi . Đám bạn trong lớp rất khoái và nể phục, khi tui vừa đàn vừa hát những bản nhạc hiện đại như thế, nhưng ngược lại, cách chỗ tôi ngồi, lại gần nhà ở của thầy trưởng phòng giáo vụ kiêm tổ chức của trường. Ông ấy tên là thầy K, ông còn kiêm cả việc dạy bộ môn toán phổ thông cho học sinh thuộc nhóm tốt nghiệp cấp 2 vào trường học trung cấp chuyên nghiệp.
       Ông ấy có dáng vừa ốm vừa lùn. Nước da đen, tai tái, với cặp mắt lúc nào nhìn cũng có vẻ soi mói (giống mắt mấy ông CA). Cái miệng với bờ môi mỏng và thâm xì, lúc nào cười cũng chỉ nhếch lên có một bên mép. Ông này nói chuyện không bao giờ hở răng nên nhìn rất thâm, nhất là đôi mắt nhỏ trông khá nham hiểm. Ông ta là dân gốc Quảng Nam ra Bắc tập kết. Tui không biết lúc ở ngoài Bắc ông ấy học hành đến đâu, nhưng nhìn dáng vẻ khá tự đắc, lúc nào cũng coi mình là người hiểu biết rộng và lại có quyền hành trong trường nên thái độ của ông ấy rất khó chịu. Ông ta lúc nào gặp tui cũng nhìn soi mói và không mấy thiện cảm. Nhất là thấy thái độ bất cần đời của tui nữa nên ông ta rất ghét chỉ chờ cơ hội đến để xử tội tui.
       Cho đến một ngày kia, khi tui đang chăm chỉ học trong lớp, thì ông ấy đột xuất vào. Trên tay ông ấy là 2 tờ quyết định buộc thôi học. Trong đó gồm có tôi và một bạn thân tên VK, gốc người Đà Nẵng. Chúng tôi khá bất ngờ và trố mắt ngạc nhiên cầm lấy tờ quyết định và đọc ở dòng cuối cùng:
Lý do đuổi học: Vô ý thức tổ chức kỷ luật là ăn trộm mì (sắn ) và hát nhạc phản động.
       Biết mình trước sau cũng bị đuổi học rồi, nên tui quyết đến phòng tổ chức giáo vụ hỏi cho ra lẽ.
       Hôm sau, lúc người bạn đồng tội trạng và cảnh ngộ đang thu xếp hành lý chấp nhận để nghỉ học, trở về nhà. Tui một mình lên phòng tổ chức để gặp thầy K. Trông thấy thầy đang ngồi uống nước trà cùng một số thầy khác, trong đó có thầy H là hiệu trưởng cùng thầy V là phó hiệu trưởng. Tui nhìn thẳng vào mắt thầy K hỏi:
       - Thưa thầy, em muốn thầy giải thích cụ thể những tội mà thầy ghi trong quyết định trước khi rời khỏi nhà trường?
       - Thì đó? Anh đã nhổ trộm mì của trường và hát nhạc phản động! - Ông ta vừa trả lời giọng lạnh tanh vừa nhếch một bên mép, cười trông rất gian.
       Tui đảo mắt qua các thầy khác đang chăm chú lắng nghe rồi hỏi tiếp thầy K:
       - Vậy cho em hỏi, mì nhà trường trồng ở đâu và em hát nhạc gì là phản động ạ?...
       - Thì...mì nhà trường không trồng, nhưng những gì mọc trên hàng rào của nhà trường đều là tài sản của trường, tài sản XHCN. Còn hằng đêm anh hát cái nhạc gì xí xô, xí xà giống tiếng của đế quốc...thì không phải phản động là gì? - Ông ta trả lời vẫn cái cười nhếch mép như cũ.
       - Thưa quý thầy! Cái cây "hom" mì ai găm ở hàng rào nhà trường cũng chỉ để rào là chính. Lúc đó em vô tình định nhổ lên rồi cắm xuống lại, nhưng không ngờ phát hiện dưới gốc có dăm quả nhỏ xíu. Em đã vặt những quả ấy, lùi tro nướng cho cả nhóm 15 đứa bạn cùng phòng ăn. Sau đó đã găm lại chỗ cũ như ban đầu. Mà lúc ấy, em đã nhổ lên trước mặt mọi người, vậy thì em đâu có ăn trộm? Còn em hát nhạc Pháp thì cũng bình thường. Trên quê em họ vẫn mở đầy trong quán xá?..thế thì em phản động ở chỗ nào?...
       Lúc ấy, thầy V phó hiệu trưởng trẻ trung người gốc ĐN lúc nãy đến giờ ngồi lắng nghe bèn cất tiếng, giọng ôn tồn:
       - Tôi thấy như những gì em này đã trình bày thì thầy nên cảnh cáo được rồi, kỷ luật buộc thôi học có lẽ hơi nặng.
       - Anh ta đã hát nhạc ngoại quốc, tuyên truyền thứ văn hoá ngoại lai, đồi trụy như thế thì không phản động là gì? Nhà trường có thể tha thứ tội ăn trộm, còn tội phản động thì không thể tha thứ!...
       Thầy V cười cười nhìn tui xong lại nhìn thẳng vào mặt thầy K nói:
       - Anh ta đã hát thứ nhạc mà bản thân anh ta còn không hiểu nội dung bài hát đó nói gì? Thầy cũng không hiểu...thì cả trường này ai hiểu? Mà đã không hiểu thì anh ta tuyên truyền cái gì để gọi là phản động kia chứ?...Thầy nên rộng lượng, cho anh ta một cơ hội vì lớp anh ấy cũng sắp ra trường rồi!...
       Sau vụ đó, nhờ thầy V can thiệp nên tui đã thoát nạn. Tuy nhiên, về chuyện hát nhạc ngoại mà bị ghép tội "phản động" thì tui không bao giờ quên trong suốt cuộc đời của mình. Tui cũng biết mỗi một điều rằng: Tui đang sống ở một xã hội mà những phát ngôn của mình làm "nghịch nhĩ" giới cầm quyền đều có thể mắc vào tội phản động, dù điều mình nói ra; có khi họ không hiểu mình nói cái gì?...
(Cóc Tía), Sài Gòn, 23/01/2016
P/s: Những bức ảnh của những năm tháng thời SV khốn khó 1982-1983




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét