KÝ ỨC RÁCH TẢ TƠI...
Vẫn biết cuộc sống rất vô thường. Ai bước ra đời sống từ cát bụi rồi cũng phải quay trở về nơi đó. Nhưng sao cứ mỗi một lần đưa tiễn những đứa bạn học thời trẻ trâu nghịch phá trở về lại với cội nguồn, thì lòng mình cứ dâng trào lên nhiều nguồn cảm xúc buồn thương khó diễn đạt bằng lời...
Có khi pha lẫn với sự thương tiếc kẻ ra đi, thì hình ảnh ghi dấu những khoảnh khắc hiếm hoi, tươi đẹp của ngày thơ ấu cũ cùng bên nhau lại hiện về trong tâm trí một cách rõ nét, thân thương...
Nhiều lúc trong lòng lại dấy lên sự xót xa, bồi hồi, thương chính cho đời người sao lại quá ngắn ngủi...khi chưa đến tuổi để ngồi sắp xếp lại chút ký ức dấu ái của một thời trai trẻ thì đã vội ra đi...
Mỗi khi ta ngậm ngùi đưa tiễn một người bạn nào đó về nơi cõi vĩnh hằng, thì cảm giác về mãnh ký ức nhỏ nhoi tuổi thơ của ta đang bị xé rách ra từng phần một. Cho đến một ngày nào đó ta thực sự già nua, cô đơn ngồi đếm từng ngày cuối và sáng trưa, sớm tối chỉ biết sống lại với mớ ký ức đã rách tả tơi đó...Nghĩ xem, sống lâu có còn ý nghĩa gì nữa đâu chứ?...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét