ĐÔI LỜI TỰ SỰ...
Mình có 4 cậu con trai . Đứa nào cũng cao từ 1,7 mét trở lên , mặt mũi thằng nào cũng sáng sủa , "đập chai" lắm . Lúc sinh thằng Út , bạn bè , bà con ai cũng chúc mừng tá lả . Người thì khen :
- "Tứ quý" , sướng nhé !..
- "Tứ quý" , sướng nhé !..
Kẻ thì bảo :
- "Tứ trụ" , tha hồ giàu có , hốt bạc nhé !?...
- "Tứ trụ" , tha hồ giàu có , hốt bạc nhé !?...
Gặp những đứa bạn chỉ đẻ toàn con gái mình "nổ":
- Muốn sinh con trai không phải dễ đâu nhá ? Cha nó phải thật mạnh mẽ , biết cách trong "chuyện ấy"và phải ăn ở có "Đức" ...blah , blah...
- Muốn sinh con trai không phải dễ đâu nhá ? Cha nó phải thật mạnh mẽ , biết cách trong "chuyện ấy"và phải ăn ở có "Đức" ...blah , blah...
Mấy thằng bạn chỉ có con gái nghe nói tức ói máu mà chẳng làm gì được mình , đành nuốt cục tức vào trong , cười giả lả xong nói gở gạt :
- Nó muốn đẻ con gái thấy mịe không được , bày đặt nói dóc ?...hehe..
- Nó muốn đẻ con gái thấy mịe không được , bày đặt nói dóc ?...hehe..
Mà thực vậy các bạn ? Không hiểu sao mình lại thích có con gái đến như vậy ? Có lẽ mình thấy con gái yếu đuối nhưng gần gũi và tình cảm ...nên mình thích . Chính vì điều này mà khi có 2 đứa con trai đầu , mãi đến 6 năm sau mới quyết định kiếm một đứa con gái . Ai ngờ lọt ra thêm một thằng nữa nên chấp nhận "tới luôn bác tài"...thành ra giờ này ở nhà có tới "4 chàng Ngự lâm pháo thủ"luôn .
Nói cho đúng , tuy thích con gái nhưng ông Trời không cho nên đành phải chịu , đâu có dám "liều mạng"như Lê văn Tám nữa ? Từ đó đứa nào mình cũng yêu thương như nhau . Chỉ khổ một nỗi , là con trai nên thằng nào cũng lè phè . Tư chất đứa nào cũng thông minh , học hành rất tốt ...nhưng mỗi tội lười biếng (chắc là giống mình)... Nói ra chắc các bạn không tin , chứ từ ngày mình sinh tụi nó ra , chưa bao giờ mình thấy tụi nó ủi quần áo một lần nào ? Thằng nào , thằng nấy lười nhác chăm sóc bề ngoài của bản thân . Mình cũng đã dạy dỗ và nhắc nhở từ nhỏ , nhưng cuối cùng tính nào tật ấy cũng trở lại như cũ ? Nói nhiều mỏi miệng mình đành im luôn , chỉ lâu lâu mới nhắc nhở tụi nó một lần cho có chuyện ...bởi vì mình cũng giống như tụi nó , cũng phè phỡn , ăn mặc lôi thôi thì làm sao dạy con cho được ?... Thôi thì , bên ngoài lo không xong thì mình cố gắng lo bên trong cho tụi nó , con trai mà !?...Được cái là đứa nào cũng tốt tính chứ không bẩn tính nên cũng mừng . Chỉ có tội là vợ mình cứ lãi nhãi suốt ngày chuyện ăn ở của mấy thằng con trai lười biếng .
Từ ngày vô Sài Gòn , hết vốn mình mua được căn hộ tầng trệt , 1 lầu . Diện tích kha khá 130 mét vuông , có 3 phòng ngủ . Tầng dưới khoảng 40 mét vuông , mình mở ra mấy chục máy vi tính để kinh doanh Internet sống qua ngày . Thấy đứa em vợ khổ quá mình nuôi luôn hai đứa con của nó đang học Đại học ở trong này . Một đứa trai và một con gái . Mình nghĩ : Dù gì cũng là con cháu . Với phương châm :"Lá lành đùm lá rách", mà mình thì đang rách ...vậy thì "lá rách đùm lá te tua". Cuộc đời mà ? Có gì bền vững đâu ?... Mình giàu thì cũng đã từng , giờ có khổ một chút cũng chẳng sao ? Chỉ mong muốn sống vui , thân tâm an lạc , giúp đỡ được ai thì giúp là hạnh phúc nhất rồi .
Nói thì nói vậy , chứ tụi nhỏ ham chơi , "ăn chưa no , lo chưa tới"nên đứa nào cũng lười nhác . Đứa cháu gái thì suốt ngày đi học , chiều tối về nhà là lăn ra ngủ , rồi học . Nó chẳng thèm ngó ngành gì đến công việc phụ trợ vặt trong nhà . Mình chỉ vẽ , dạy dỗ lắm thì rửa hộ vài ba cái ly , cái chén là xong , mà làm với thái độ rất miễn cưỡng . Còn thằng cháu vợ cũng vậy ? Chẳng bao giờ phụ giúp được gì . Mình có nhờ chuyện chi như thay bóng đèn bị cháy hay sửa hộ việc gì thì cu cậu dạ rồi để đó , cuối cùng mình hay con mình lại ra tay . Đã vậy , cậu ta lại khác hẳn với những đứa con của mình về sự chăm sóc bản thân . Nào tắm , nào duỗi , nào sấy tóc . Rồi quần áo ủi là phẳng lì mỗi khi bước ra đường . Đôi khi mình thấy cũng chướng mắt , nhưng lại nghĩ : Mỗi đứa mỗi tính cách , dù sao nó cũng là con cháu trong nhà . Mình chỉ thấy buồn lòng khi thấy tụi nhỏ sống quá vô tâm . Đó cũng do lỗi một phần bởi cha mẹ . Hầu hết vì thương con mà không chỉ vẽ và giáo dục từ khi còn bé , nên đứa nào cũng ỷ lại đâm ra lười nhác , chỉ biết nghĩ cho riêng mình . Đây là tâm lý chung trong vấn đề này mà mình từng chứng kiến của nhiều gia đình khác trong đất nước chúng ta . Hệ lụy cho sự nuông chìu con gái sẽ nảy sinh tính cách vô tâm mà ta thường thấy . Điều đó sẽ gây khó khăn cho chúng khi phải sống độc lập , va chạm với đời thường ....
Người ta thường nói "Tứ quý"sẽ rất giàu có , nhưng mình quen với hai ông anh trên quê . Nhà ông nào cũng có "Tứ trụ"mà cuối cùng về già ông nào cũng "lên bờ xuống ruộng"cả . Không thấy ông nào khá lên nổi , trong đó kể cả mình ?..hehe...
Sáng nay mình viết bài này như một lời tâm sự thật lòng để chia sẻ cùng các bạn . Nó như một phần của bảng tự giới thiệu về bản thân . Vì Facebook đối với mình xem như một thế giới thật , nếu các bạn xem nó như một công cụ để học tập , tìm kiếm thông tin và chia sẻ những trải nghiệm của mình cho mọi người ? Thì Facebook không phải như một công cụ giải trí thông thường !?...
Mình cũng mong rằng qua bài viết này , những ai là friends trẻ tuổi của mình hiểu được nỗi khổ tâm của những người làm cha mẹ . Từ đó tập luyện để thay đổi bản thân trong các mối quan hệ thân thuộc hàng ngày ,vì điều đó rất cần thiết để tạo được mối quan hệ bền vững sau này trong cuộc sống của chính mình . Bởi chỉ có những mối quan hệ bền vững từ sự thật thà , tôn trọng lẫn nhau mới là tiền đề để các bạn trẻ thành công trong sự nghiệp và sự thịnh vượng lâu bền của cuộc đời mình trong tương lai ....
(Lê quang Luận), Sài Gòn, 26/11/2015
P/s: "Tứ quý"của tui hay còn gọi là 4 cái tàu há mồm cũng được ..hehe..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét