(Ảnh MH: Nguồn internet)
CƠN MÊ CHIỀU....
Tết Mậu thân 1968 đã trôi qua từ lâu lắm rồi . Chiến tranh , chết chóc và đau thương cũng vì thế đã trôi vào quên lãng . Gần nửa thế kỷ là một quãng thời gian khá dài dành cho một đời người kể từ khi biết suy nghĩ nhưng cũng rất ngắn cho một lịch sử . Những người đã từng chứng kiến hay đã tham gia trong sự kiện đó nay đã về miền viên miễn hầu như gần hết . Chỉ còn một số của thế hệ đầu 6x như tôi và các bạn cùng thế hệ còn sót lại , nhưng có mấy ai cảm nhận được sự tàn khốc của nó nếu chưa từng run rẩy trong sợ hãi của tiếng súng đì đùng vào mùa xuân năm đó ?
Tôi , một thằng nhóc con 7 tuổi , học lớp 2 đã cảm nhận sự sự hãi trong nỗi ngạc nhiên đến ngơ ngác , khi thay vì chuẩn bị nhận tiền lì xì và sung sướng tung tăng trong những bộ đồ mới...thì rạng sáng hôm đó cha tôi đã đẩy tôi rớt xuống giường và quát cả nhà nằm hết xuống nền xi măng lạnh giá , trước đôi mắt ngơ ngác của tôi trong tiếng nổ đì đùng . Nỗi ám ảnh đó mãi đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ như mới xảy ra ngày hôm qua khi tôi nghe lại ca khúc "Cơn mê chiều" của nhạc sĩ Nguyễn minh Khôi sáng nay .
Đã từng đọc và từng nghe nhiều về những biến cố của mùa xuân Năm Mậu thân lịch sử , khi mà biết được cái giả dối và ác độc vì sự cuồng tín cho một lý tưởng nào đó , đã biến con người trở nên tàn nhẫn với đồng loại một cách lạnh lùng đến như vậy .
Trên khắp mọi miền đất nước từ vĩ tuyến 17 trở vào Nam , nổi trội nhất là ở Huế , cố đô một thời vang bóng và là cố đô của sự giết chóc tàn khốc năm 1968 .Tôi không là người Huế , nhưng khi các nghe đến các địa danh Nam Giao , cầu Tràng Tiền , dòng Hương Giang , đồi Ngự bình...với tang hoang phố xá , máu loang đầy đường ...đã gieo trong lòng tôi một nỗi buồn vô hạn huống chi bạn là người Huế .
Điều đó đã ám ảnh khôn nguôi nhất là những người trong giới nghệ sĩ thời bấy giờ.Từ đó một số nhạc phẩm ra đời mà khi nghe lại chúng ta chỉ muốn bật khóc vì xót xa cho số phận của một dân tộc . Đó là dân tộc VN của tôi và các bạn....
Chiều nay không có em, mưa non cao về dưới ngàn
Đàn con nay lớn khôn mang gươm đao vào xóm làng
Chiều nay không có em, xác phơi trên mái lầu
Một mình nghe buốt đau, xuôi Nam Giao tìm bóng mình
Đường nội thành đền xưa ai tàn phá?
Cầu Tràng Tiền bạc màu loang giòng máu
Hương Giang ơi thuyền neo bến không người qua đò
Một lần thôi nhưng còn mãi … ”
Và chiều nay không có em, đường phố cũ chân mềm
Tôi là người khai hoang đi nhặt xác mình, xác người
Cho ruộng đồng xanh màu, cho đám mới lên cao
Và người ơi xin chớ quên, người ơi xin chớ quên
Đường vào thành, hàng cây trơ trụi lá
Đồi Ngự Bình thịt xương khô sườn đá
Kim Long ơi, bờ lau ngóng, chuông chùa tắt rồi
Một lần thôi nhưng còn mãi
Và chiều nay không có em, đường phố chẳng lên đèn
Tôi là người trong đêm, mang ngọn đuốc về nội thành
Xin làm người soi đường đi xóa hết đau thương
Và người ơi xin chớ quên, người ơi xin chớ quên
Đàn con nay lớn khôn mang gươm đao vào xóm làng
Chiều nay không có em, xác phơi trên mái lầu
Một mình nghe buốt đau, xuôi Nam Giao tìm bóng mình
Đường nội thành đền xưa ai tàn phá?
Cầu Tràng Tiền bạc màu loang giòng máu
Hương Giang ơi thuyền neo bến không người qua đò
Một lần thôi nhưng còn mãi … ”
Và chiều nay không có em, đường phố cũ chân mềm
Tôi là người khai hoang đi nhặt xác mình, xác người
Cho ruộng đồng xanh màu, cho đám mới lên cao
Và người ơi xin chớ quên, người ơi xin chớ quên
Đường vào thành, hàng cây trơ trụi lá
Đồi Ngự Bình thịt xương khô sườn đá
Kim Long ơi, bờ lau ngóng, chuông chùa tắt rồi
Một lần thôi nhưng còn mãi
Và chiều nay không có em, đường phố chẳng lên đèn
Tôi là người trong đêm, mang ngọn đuốc về nội thành
Xin làm người soi đường đi xóa hết đau thương
Và người ơi xin chớ quên, người ơi xin chớ quên
Nhạc phẩm : CƠN MÊ CHIỀU
Nhạc : Nguyễn Minh Khôi
Nhạc : Nguyễn Minh Khôi
P/s: Cám ơn những người bạn Thái Thuận Đặng , Phuong Nguyen đã nhắc lại bài hát đã từng nghe , để sáng nay viết nên stt này .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét