Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

LÒI ĐUÔI CÁO ...




LÒI ĐUÔI CÁO ...
       Sáng nay đọc bài báo nói về việc cộng đồng những người khuyết tật bức xúc đã lên án và đòi diễn giả rất nổi tiếng Quách tuấn Khanh (Chủ tịch Power UP Group. Chuyên gia về lĩnh vực Phát triển con người và Phát triển DN) phải nói lời xin lỗi trước những người khuyết tật - những người có số phận kém may mắn hơn ông ta . Một diễn giả đi rao giảng về tình yêu , đạo đức mà lại phát biểu : " Ai thích đi chơi với người khuyết tật ? Ai thích chung chăn gối với người khuyết tật nào ? Không ai cả ..."
       Tôi cũng là một con người bình thường , không khuyết tật nhưng quả thật tôi còn bức xúc hơn cả họ khi nghe bài diễn văn của ông . Tôi lại nghĩ rằng ông còn đáng thương hơn họ ? Những người có khiếm khuyết của cơ thể nhưng vẫn còn nguyên vẹn bộ não với đầy đủ tính năng suy tư , yêu ghét , biết phẩn nộ khi ai đó xúc phạm mình và biết nhỏ những giọt nước mắt thương cảm cho những người bất hạnh hơn . Còn ông ? Với đầy đủ bộ phận trong một cơ thể bình thường , nhưng não trạng của ông đã bị hư thối , bệnh hoạn quá rồi ...Lắp trên cơ thể hoàn chỉnh của ông là cái đầu với đầy đủ hội chứng của căn bệnh hãnh tiến nhưng què quặt về nhân cách , giả dối lẽo lự nhưng thiếu sự khôn ngoan và lời nói của ông đã thể hiện sự vô tâm nhưng lại tàn ác.... Chính vì điều đó mà ông đã tự để lộ đuôi cáo của mình trong bộ dạng lịch lãm của một diễn giả nổi tiếng , đi rao giảng đạo đức cho mọi người .
       Từ câu chuyện của ông làm tôi nhớ tới một nhân vật nữ xinh đẹp trong làng BTV truyền hình nước nhà . Nàng là con nhà dòng dõi cách mạng nhưng thiếu nhân cách trầm trọng khi thường xuyên bị bắt , vì trộm cắp vặt tại các siêu thị nước ngoài . Vậy mà hàng đêm cũng được lên sóng truyền hình để rao giảng về đạo đức ?...
       Ai là người cần thứ đạo đức của cô ta chứ ? ...Làm gì có đạo đức từ một kẻ chuyên đi ăn cắp vặt vì bản tính tham lam hay vì thói quen nào đó từ gia đình ?...Vậy mà có quyền , có tiền , người ta vẫn có tất cả để trở thành diễn giả hàng đêm . Thật ra câu chuyện này ai cũng biết . Vì sự thật vẫn mãi là sự thật , không thể dấu kín mãi đuôi cáo được . Nhiều người xem vẫn xem , như xem trò hề này diễn ra đến đâu trong cái nhếch môi khinh bỉ mà thôi .
       Cũng như ông . Sự nổi tiếng của ông về lĩnh vực nào trong các bài thuyết trình của ông tôi không được biết và cũng không cần biết ? Nhưng một điều tôi biết chắc về lĩnh vực đạo đức thì ông là một diễn giả tồi khi đem khuyết tật của những người có số phận kém may mắn ra làm minh chứng cho bài diễn thuyết về tình yêu ? Để hoàn chỉnh cho một bài hùng biện không ai đem số phận của những người khuyết tật bất hạnh ra làm trò cười cho những người may mắn hơn !
       Chính vì điều này ? Thưa ông :
       Nếu ông tự nhận ra sai lầm của mình và sợ kiện tụng . Ông dù có nói lời xin lỗi và tỏ ra chân thành cách mấy trước những người khuyết tật ? Thì nỗi đau bị xúc phạm của họ không vì thế giảm đi . Cũng như , dù ông có hàng ngàn bài thuyết trình xuất sắc từ trước đến nay . Có thể ông có hàng triệu triệu fan hâm mộ đi chăng nữa ? Thì từ một bài diễn thuyết xúc phạm đến những tâm hồn dễ nhạy cảm kia đã lộ ra tâm can của ông rồi . Ông không bao giờ thay đổi hoặc che dấu được cái đuôi cáo dưới vỏ bọc một người uyên bác , học cao , hiểu rộng , nhưng thiếu điều quan trọng nhất là cái tâm nhân hậu . Đó là điều mà những người dân như tôi , lại xem nó là một điều hết sức cần thiết cho những người có não trạng bình thường .
(Lê quang Luận)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét