Thứ Tư, 14 tháng 10, 2015

CHUYỆN THẢ MÌN...


CHUYỆN THẢ MÌN...
       Năm 1972 mùa hè đỏ lửa . Ba mẹ tôi di tản cả gia đình từ Pleiku xuống Nha trang . Ba mẹ tôi thuê tạm căn nhà ở đường Phương Sài cho gia đình ở . Tôi khi ấy đang học lớp 4 và cũng rất nghịch ngợm .
       Một dạo , tôi rủ mấy đứa em cùng lứa con của cô cậu ruột đi tắm hồ ở Đập Cầu Dứa , cách nhà tôi vài km . Hôm đó không biết ăn trúng gì làm tôi đau bụng và mắc cầu quá ? Tôi không biết làm sao vì khu vực hồ tắm là con đập rất trống trải , không có bụi bặm nào chung quanh cả ?
       Trong lúc đang quá bí tôi chợt nảy ra ý hay . Vậy là tôi lội luôn xuống nước với ý nghĩ thả bom và mìn ở đó sẽ an toàn và không ai thấy . Hồi nhỏ ngu ngơ , cứ nghĩ khi thả mìn dưới nước nó sẽ chìm dưới đáy . Ai ngờ , lúc đang chuẩn bị thả mìn thì một loạt bong bóng nổ lềnh bềnh sát bên người . Một lúc sau quả mìn vàng chóe của tôi cũng từ đâu ở dưới nước phọt lên ngay sát mang tai . Lúc ấy có mấy anh lớn tắm gần ngay đó thấy , họ la lên : "Ô cục c... kìa , nó ở đâu vậy , ghê quá ?...".
       Thật tình lúc ấy cái mặt tôi lúc ấy sượng trân vì xấu hổ , nhưng tôi cũng vội né ra xa rồi gân cổ chối : "Ơ..ơ..Ai biết ?..."
       Giờ nghĩ lại chuyện xưa thật buồn cười . Hồi nhỏ sao mà mình đã ngu mà còn già mồm đến thế ?..He..he..
(Lê quang Luận) Sài gòn,14/10/2015
P/s: Ảnh sưu tầm trên mạng chớ hông phải tui hồi nhỏ đâu nha ?..hihi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét