Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

NHỚ NHUNG CHỈ LÀ ĐIỀU DỐI TRÁ...


NHỚ NHUNG CHỈ LÀ ĐIỀU DỐI TRÁ...
       Trong một đêm trăng sáng , không khí thật mát mẻ và dễ chịu . Tôi lang thang ra công viên Tao đàn . Tại ghế đá nằm ngay một góc khuất cây cối um tùm , có một đôi nam nữ còn khá trẻ đang âu yếm ôm nhau ngồi tâm sự . Chàng trai khẽ khàng thì thầm rất nhỏ vào tai cô gái :
       - Em biết không ? Trên đời này có lẽ em là người anh yêu thương nhất đó . Nếu vắng em trên đời anh thật không biết phải sống như thế nào ?...
       Cô gái khúc khích cười rồi hỏi lại :
       - Vậy nếu sau này em chết thì sao ?
       - Anh muốn sẽ là người chết trước em . Vì nếu em ra đi trước , anh sẽ mỗi ngày viếng thăm và ngồi ở đó vài giờ để em bớt cô đơn ...Hihi - Chàng trai nói với giọng cương quyết .
       Tôi mỉm cười và lặng lẽ bỏ đi .
       Ngang qua một nhà hàng sang trọng , thắp đèn vàng ấm cúng bên q3 . Đến bên bàn nhậu của một nhóm 6 người đàn ông . Họ có lẽ là những doanh nhân trung niên thành đạt . Một vị có dáng mập mạp , đầu hói hăng hái tuyên bố :
       - Nói thật với các ông : Tôi phấn đấu cả đời chỉ mong cho gia đình , vợ con có cuộc sống sung túc , vật chất đủ đầy không thua kém ai . Bởi hạnh phúc ở trên đời này chỉ dành cho những kẻ có nhiều tiền . Một ngày nào đó tôi chết đi . Các con của tôi sẽ rất nhớ đến tôi vì những gì đã để lại cho chúng .
       Một vài người gật gù ra vẻ đồng tình . Một ông khác dáng gầy gò , đeo kính cận trông có vẻ trí thức nói , giọng chậm rãi :
       - Ừ...ừm... Với tôi thì khác ? Cả đời tôi chỉ mong các con của tôi có đầy đủ kiến thức . Tài sản tôi để lại cho chúng là một nền học vấn cao , bằng cấp đầy đủ . Bởi đó là nền tảng của đạo đức và kiến thức cần thiết để kiếm tiền và tạo dựng hạnh phúc . Chúng sẽ luôn nhớ đến công lao của tôi vì đã để lại cho chúng trí thức một ngày nào đó tôi đi xa .
       Một tay bụng phệ , khuôn mặt bóng láng nhung nhúc mỡ , vừa bĩu môi khi nghe các vị khác nói , vừa cười cười vung tay nói :
       - Khà..khà..Các cụ thật khéo lo xa . Riêng tôi , trước khi chết đứa nào trong đám con của tôi cũng được cơ cấu vào các chức vị cao của bộ máy hành chính nhà nước . Chúng vừa có quyền lực , vừa có tiền tài . Chúng được ăn trên , ngồi trước ...Nói sai cũng có thằng dạ . Làm bậy cũng có thằng nai lưng ra gánh . Thế không sướng hơn bao kẻ khác à ?...Tôi có chết đi thì chúng sẽ mãi nhớ đến công lao của tôi cho cả dòng , cả họ .
       Và sau đó là nhiều ý kiến khác nhau nữa được tranh luận rôm rả , sôi nổi giữa những tiếng cụng ly chan chát , tiếng hò dzô...dzô..
       Vấn đề của những người bạn thành đạt khác nhau sau bao năm gặp lại chỉ quẩn quanh câu chuyện hạnh phúc và những cống hiến , đóng góp của mình để lại cho con cái . Ai cũng muốn mình sẽ được chúng ghi nhớ nhất khi họ từ giã cõi đời .
       Nghe đến đó , tôi bực bội tham gia tranh luận , góp ý :
       - Tôi xin thưa với các ông như thế này : Dù cuộc đời các ông có thành công rực rỡ như thế nào . Các ông có để lại cho con các ông tiền bạc cao như núi , tài sản dẫy đầy ...Kiến thức cho các con của ông như bác học , với bằng cấp tiến sĩ , giáo sư... Chức vị các ông đã tạo dựng , sắp đặt cho các con của ông có lên đến Bí thư , Thủ tướng , hay Chủ tịch nước đi chăng nữa ? Thì các ông đừng mơ đến chuyện ai đó sẽ nhớ đến các ông một khi các ông nằm xuống . Hạnh phúc lắm thì các ông được chúng và vợ con chúng thắp cho nén nhang với bộ mặt thểu não , sụt sịt những giọt nước mắt giả trá mà thôi . Sự nhớ nhung của những đứa hiếu nghĩa nhất cùng lắm chỉ đến ngày mở cửa mã cho ngôi mộ mới của ông là cùng ...Tất cả rồi sẽ chìm vào quên lãng như chưa từng có ông đã hiện diện , đã lo lắng và tự hào về những đứa con của mình . Thế đấy ? Tin tôi đi !?...
       Những lời lẽ được gào lên từ cổ họng khô khốc của tôi như thế , mà chẳng có ma nào ngồi ở đó nghe thấy . Chúng đang vui vẻ , tự hào ca tụng mình và mơ về một giấc mơ hạnh phúc , mãn nhãn về một nỗi niềm đau đớn , nhớ nhung khôn nguôi nào đó từ những đứa con của mình ...khi bọn hắn nhắm mắt xuôi tay ...
       Tôi chỉ muốn cho các ông thấy rằng : sự cống hiến và hy sinh cho những đứa con của mình là rất tốt . Dù chúng là đại gia , học giả hay quan chức lớn nào đó cũng được ?...Nhưng để chúng và vợ con của chúng luôn nhớ về ông sau này thì đừng có mơ ? Các ông thử nhìn về mình hiện tại đi . Có bao giờ ông đang ngồi nhậu nhẹt lênh láng bia bọt , thức nhắm đầy bàn ...Đang huênh hoang về sự thành đạt và giấc mơ về sự nhớ nhung của con cái dành cho mình ngày nằm xuống ...Các ông có nhớ tới người cha quá cố của mình chưa ?...Thậm chí ...có khi dù là trong một khoảng lặng nào đó trong suốt cuộc đời mình !?...
       Cũng như lời nguyện ước của cặp tình nhân ngoài ghế đá kia ? Tất cả chỉ là lời dối trá chân thành vì họ đang yêu và đang sống ....
       Một ngày nào đó một trong hai "tềnh iu" ngoài kia và các vị chết đi ? Các vị sẽ thấm thía thế nào là sự cô đơn , buồn bã , khắc khoải như thế nào , khi nhìn lại nấm mồ xanh cỏ , vắng vẻ và lạnh lẽo của mình trong những ngày hè oi ả hay đêm đông lạnh giá ...các vị mới biết được : "Nhớ nhung chỉ là điều dối trá trên cõi hồng trần".
       Tôi dám khẳng định về điều đó ! Vì sao vậy?...
       Vì tôi là một người đã chết !....ha..ha..ha..
(Lê quang Luận) Sài gòn âm phủ , 01/10/2015
P/s: Thông báo cho những ai đã đọc bài này mà không "like" . Tui hiện hồn dzìa bóp cổ chít le lưỡi ráng chịu nha !?... Hehe

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét