Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

LỢI ÍCH CỦA SỰ TRẢ GIÁ...

                              (Ảnh MH: Nguồn Internet)
LỢI ÍCH CỦA SỰ TRẢ GIÁ...
      Trong thời gian gần đây ở đất nước ta lùm xùm chuyện một số lãnh đạo cấp "bự"phát biểu nhiều câu nói gây bất bình và bức xúc từ đại đa số quần chúng , nhất là những cư dân trên cộng đồng mạng Facebook . Đã có rất nhiều những bài viết phản biện để phản đối quan điểm cũng như nhiều gạch đá được tung ra từ dư luận trong dân .
      Có một câu chuyện đã đọc từ rất lâu . Hôm nay nghe một thằng bạn thân nhắc lại , thấy hay hay , nên tối nay viết kể lại cho các bạn từ câu chuyện nhỏ đó cũng có chút liên quan đến hiện tượng kể trên .
      Chuyện ngày xưa , có ông vua vi hành , giả làm thường dân đi chu du thiên hạ . Đi nhiều nơi , tận mắt chứng kiến cảnh sống thực của dân mình không giống như những gì các quan cận thần báo cáo . Ông ta cũng xót xa lắm , định bụng sẽ về chấn chỉnh lại .
      Một hôm , đang đi trên một đoạn đường vắng , ông ta trông thấy một người có cốt cách khác thường , râu tóc bạc trắng , tướng tá khoan thai , ông ta tò mò đến gần gợi chuyện :
      - Dạ ! Chào tiền bối ! Phải chăng ngài là bậc tu hành , nay hạ sơn vãng cảnh ?
      Chậm rãi vuốt bộ râu trắng như cước , ông lão đáp :
      - Đúng một chuyện , sai một chuyện !
      - Dạ ! Hậu bối xin nghe đại sư ạ ! - Nhà vua giả bộ khiêm nhường lắng nghe .
      - Đúng ở chỗ ta là kẻ tu hành trên núi cao , nay hạ sơn . Sai là ta đi tìm người bán lại bí quyết cả đời tu luyện cho người muốn mua . Chứ không phải đi vãn cảnh ?
      Lấy làm lạ , nhà vua ướm lời :
      - Dạ ! Thật may mắn , tôi lại là người đang cần mua bí quyết . Vậy cho hỏi , ngài bán bao nhiêu ?
      - Ta bán giá không kì kèo , 1000 lạng vàng !
      Nhà vua vừa buồn cười vừa ngạc nhiên nên đành xin phép giả từ vì ông nói không đủ ngân lượng .
      Trên đường về lại kinh thành , nhà vua cứ lấy làm băn khoăn mãi từ cốt cách cho đến lời lẽ của vị đại sư nọ . Về đến cung , nhà vua ra lệnh cho lính bằng bất cứ mọi giá đưa ông ấy đến bái kiến nhà vua .
      Sau cả tháng truy tìm , cuối cùng vị đại sư nọ cũng được đưa đến yết kiến nhà vua . Vì nhà vua là người trọng thị nên sau khi mời đại sư an tọa . Nhà vua hỏi :
      - Đại sư còn nhớ ta không ?
      - Ta nhớ !
      - Vậy Đại sư còn giữ ý định bán bí quyết của ngài giá như cũ không ?
      - Ta vẫn bán như giá cũ !
      - Được rồi ta đồng ý mua , ngài nói đi ?
      - Không được ! Ta cần thấy ngân lượng ?
      Lại thêm ngạc nhiên lần nữa , nhưng là người trọng thị nên nhà vua sai lính đem đủ số vàng chứa trong rương đặt trước mặt đại sư . Quan sát nét mặt vị đại sư thấy không hề thay đổi gì , nhà vua từ tốn nói :
      - Phần ta đã xong , ta đang chờ lời ngọc của ngài ?
      Vẫn không biểu lộ gì trên nét mặt sáng rực của mình . Đại sư từ tốn nói :
      - Phàm là chính nhân quân tử , trước khi quyết định việc gì cũng cần suy nghĩ trước sau !
      Nhà vua tròn mắt vừa kinh ngạc vừa buồn cười cất tiếng :
      - Hahaha ..là chỉ vậy thôi à ?
      - Đúng như vậy !
      - Trời ! Câu này thì ngay cả đám trẻ con ngoài đường cũng biết mà Đại sư ?
     - Đúng như vậy , ai cũng biết câu này . Nhưng phàm những gì bỏ ra bằng giá trị vật chất càng lớn hoặc đánh đổi bằng cả sinh mệnh để mua thì mới có giá trị để giữ gìn . Những gì miễn phí đều không có giá trị trong suy nghĩ của mọi người . Họ sẽ chóng quên . Ngài là Vua anh minh của thiên hạ , cái giá để mua câu này vẫn còn rẻ lắm .
PK 01/9/2015




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét