Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

CÂU CHUYỆN TRONG QUÁN NƯỚC...


CÂU CHUYỆN TRONG QUÁN NƯỚC...
      Ghi lại câu chuyện trao đổi trong quán cà phê của một nhóm bạn học mà tôi nghĩ đã rất lâu họ mới gặp lại nhau .
      Một người đàn ông , tóc hoa râm , tuổi áng chừng dưới 60 chậm rãi đưa ra nhận xét về lối sống và cách thể hiện tình cảm của giới trẻ bây giờ :
      - Mình thật không hiểu nổi ? Tụi nhỏ bây giờ tại sao lại nhút nhát khi muốn thổ lộ tình cảm , tỏ tình với nhau thế không biết nữa ? Yêu nhau mà không dám nói , không dám cầm tay khi dạo phố cùng nhau . Thư tình thì viết bằng tay , bút tre , mực tím ... Nắn nót từng câu , từng chữ ...lại còn ép trong đó nào hoa khô , nào lá mục ? Nghĩ lại thời của tụi mình , thấy tiếc ...
      Một phụ nữ ngồi bên phụ họa với giọng tiếc rẻ :
      - Bạn nói chí phải . Chả bù với thời của tụi mình . Ngồi trên máy tính , chưa thấy mặt mũi thật ra sao cả , chỉ nhìn cái avatar , chat vài câu đã nói yêu rồi ? Lại còn hẹn hò gặp nhau vui vẻ . Muốn tỏ tình , làm chi có hoa khô , lá mục như tụi nhỏ bây giờ mà gửi ? Toàn là gửi cho nhau hoa tươi đủ loại , đủ màu , lá diêu bông có mà đầy trên mạng ...cứ down xuống , enter một phát là xong , kèm theo một câu tiếng anh cho nó sang : "I love you so much"..."
Còn ở xa nhau quá thì có Tango , Zalo , Viber...bấm một phát thì tha hồ nhìn mặt nhau tức thì cho đỡ nhớ . Lại còn hứng chí show hàng cho người yêu xem dễ ợt ?
      Một người đàn ông có khuôn mặt khá điển trai , tóc muối tiêu , nãy giờ ngồi im lắng nghe các bạn , bỗng buột miệng , giọng xa vắng :
      - Tụi nhỏ bây giờ thật không hiểu nổi ? Chơi với nhau toàn mấy trò chơi thể lực , tốn kém mồ hôi , vận động trí tuệ nhức đầu và sự khéo léo chỉ tổ mỏi cả tay chân , tai mắt ...như tui thấy mấy đứa trong xóm hay chơi . Nào là trò "trốn tìm" , trò "bịt mắt bắt dê" , trò "đánh tổng" , "đánh vụ" , "bắn bi" , "đánh đáo" .... Còn bọn con gái thì chơi "nhảy dây" , chơi "đồ hàng" , "đám cưới giả" , chơi "nẻ" , "ô quan"...thấy chán thật , không như thời của tụi mình , mà tụi mình cũng có biết đâu mà chơi ?
      Giọng nói của một ông đầu hói không còn sợi tóc , mặt mày trông bặm trợn , ngồi phía trong góc , ra vẻ đồng tình , góp chuyện :
      - Ừa há ? Tụi mình hồi còn nhỏ chỉ biết suốt ngày quanh quẩn trong phòng net . Dán mắt vô màn hình tha hồ đâm chém , bắn , giết ...
      Chơi chán ra ngoài rèn mã tấu , dao phay , súng hoa cải ...thực hành thiệt luôn ? Vui quá xá ...
      Một phụ nữ có khuôn mặt sáng , đôi mắt to và buồn nằm trên chiếc mũi cao và cái miệng xinh xắn dù khóe môi và đuôi mắt đã xuất hiện nhiều vết chân chim ...chép miệng giọng tiếc nuối :
      - Còn đâu nữa một thời vàng son , dấu ái và tĩnh lặng của thời đã qua . Thời mà chúng ta còn trẻ .   Mỗi khi hẹn hò nhau vào quán mỗi đứa một smartphone , mạnh ai nấy bấm và sinh hoạt trong một cõi riêng . Không ai phiền đến ai , dù cho ngoài kia người xe ồn ào , tấp nập... ? Thỉnh thoảng tự sướng một phát để đăng facebook , lưu dấu kỷ niệm chốn hẹn hò ?...
Chị phụ nữ ngồi sát bên cũng phụ họa theo giọng bức xúc :
- Đúng như vậy đó các bạn ? Thời bây giờ , tụi nhỏ bước vô quán là ồn ào náo nhiệt , chuyện trò sôi nổi , đinh tai nhức cả óc ? Dù ngoài kia không gian tĩnh lặng , kiếm chiếc xe gắn máy nổ đỏ cả con mắt ? Ôi ....thời vàng son một thuở nay còn đâu ?...Buồn !
      Bỗng một giọng ồ ồ cất lên từ một người đàn ông có khuôn mặt vuông và cái cằm bạnh khi nãy giờ ngồi lắng nghe . Hình như là lớp trưởng thời đó , cất lên như ra lệnh :
      - Về thôi mấy mẹ , mấy bố . Ngồi đó mà mơ mộng viễn vông ? Lo tính tiền rồi về nhà còn lo cho gà ăn , heo réo kia kìa ? Ai giàu , có xe đạp cho tui quá giang một đoạn . Còn ai sang thì đi xe lôi dzìa . Nghèo hơn một chút đi xe ngựa , xe bò ... Tạm biệt ở đây nhá ? Hẹn ngày gặp lại ?...
      Cả bọn đứng lên ra về . Ngoài kia , đường xá vắng tanh . Thỉnh thoảng vài khách bộ hành qua lại trên vỉa hè . Ngoài đường , lát đát một vài chiếc xe ngựa tắc xi , xe bò tư nhân của những đại gia phóng vụt qua để lại phía sau một đám bụi đỏ , mù mịt ....Phía xa xa là những ngôi nhà vách đất , mái lá cất không theo thứ tự . Một vài cao ốc hai ba tầng được đóng bằng gỗ tự nhiên quý giá còn sót lại , mái lợp tôn sáng lấp loáng dưới ánh chiều tà . Không gian thật nên thơ và lãng mạn khi tầm mắt thấy thấp thoáng một vài bóng cây xanh , tô điểm cho màu vàng đục của toàn thành phố trong buổi hoàng hôn rực đỏ .
      Đó là câu chuyện vào ngày 23/07 của năm 2215 . Cách 40 năm sau chiến tranh Thế giới thứ 3 nổ ta đó các bạn !?..hehe
P/s: Viết theo chủ đề của cố thiên tài người Đức : Albert Einstein , với câu nói gợi ý của ông trước khi về cõi " Niết bàn " : "Tôi không biết Chiến tranh Thế giới thứ 3 sẽ xảy ra khi nào nhưng tôi biết rằng Chiến tranh Thế giới thứ 4, người ta sẽ dùng đá và gậy để ném nhau!"
(Lê quang Luận) Sài Gòn , 23/07/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét