CĂN NHÀ SỐ 25 NGUYỄN ĐÌNH CHIỂU....
PHẦN 6
ĐÁP ÁN CỦA LÒNG TIN...

Kể từ đêm rằm hôm đó ? Những tiếng động kỳ lạ dưới căn bếp và hình ảnh thằng bạn của hắn ngay khung cửa sổ của căn nhà số 25 Nguyễn đình Chiểu đã đặt dấu chấm hết về niềm tin khoa học của hắn . Hắn đã bị đánh gục bởi bóng người phụ nữ mặc áo trắng đi như lướt gió , dưới đêm trăng sáng vằng vặc và biến mất khó hiểu trước mắt hắn cùng những bóng đen vằn vện nhảy múa trong căn nhà hắn đang ở ? Đã buộc hắn , một thằng thanh niên lì lợm phải suy nghĩ lại những câu chuyện ma bí hiểm mà người đời vẫn hay kể nhau nghe .Hôm sau , hắn lên giảng đường Đại học với đầu óc trống rỗng và sự hoài nghi không thể dứt khỏi cái đầu ương bướng của mình về cái gọi là "ma" ? Những người chết vẫn tồn tại và lẫn khuất xung quanh những người đang sống .
Trưa hôm ấy , hắn lên thư viện Trường và lục tung những quyển sách liên quan đến đề tài này với cái bụng trống rỗng . Hắn ở đó cho tới tối mịt khi cô thủ thư nhắc đến lần thứ 3 hắn mới chịu uể oải đứng lên và dời gót .Mới chỉ sau một đêm thử thách và mất ngủ . Con người to lớn của hắn sụt hẳn đến vài ký . Hắn bước ra khỏi cổng Trường lúc ấy đã hơn 6 giờ chiều .
Trời Đà Lạt tháng 3 sau Tết không lạnh mấy . Vẫn còn phảng phất chút Xuân và những hoa đào nở muộn lấp loáng ánh hồng dưới nền trời xanh thẩm đang ngã màu xám nhạt . Hắn ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh , mờ nhạt dưới trời chiều . Lòng thấp thỏm nghĩ đến đêm về ở căn nhà ma quái mà đôi lúc trong suy nghĩ của hắn đã muốn rời bỏ ? Nhưng với bản tính ngang bướng , hắn vẫn chưa chịu khuất phục . Hắn đang nghĩ đến một phép thử mà hắn đã nghiên cứu từ chiều ở thư viện trường . Một cuốn sách tâm linh và những vấn đề thờ cúng . Trong đầu hắn đang quyết tâm và chờ đợi phút giây đối diện với sự sợ hãi của chính mình .

Hắn bước nhanh về phía trước , con đường đang sáng lên mờ ảo của ánh trăng trong buổi chiều chạng vạng . Một sự thay thế của thế giới hiện thực cho một thế giới khác ? Thế giới của những âm binh sắp sửa ngự trị , khi ở phía tây những ánh sáng cuối cùng của mặt trời tắt lịm .

Về đến nhà , thằng bạn hắn đang lom khom nấu mì tôm dưới bếp . Hắn quăng vội chiếc áo khoác lên lan can cầu thang rồi cất tiếng hỏi thằng bạn :
-Mày về khi nào vậy ? Có thấy gì không !?...
Hắn chợt giật mình bởi câu hỏi vô duyên của mình , nó có vẻ như một câu hỏi khởi đầu của sự sợ hãi và chú ý đến một vấn đề mà hắn rất kiêng kỵ trước bạn bè .
Thằng bạn bê cái nồi mì vừa nấu xong , đặt ngay chiếc bàn nhỏ chỗ hắn vừa đặt đít ngồi . Trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn và hỏi ngược lại thay cho câu trả lời :
-Thấy gì là thấy gì ? Mày hẹn gái đến đây à !?...
Hắn lấp liếm :-À ..mà không ! Thôi ăn đi ?
Thằng bạn hắn múc mì ra chia làm hai tô lớn . Hai thằng cắm cúi húp xì xụp . Hắn vừa ăn vừa quan sát thằng bạn , trong đầu đặt ra nhiều câu hỏi ? Trong đó hắn biết chắc một điều là những ngày qua chỉ có mỗi hắn mới chứng kiến được những chuyện như thế ? Hắn vẫn nghe mọi người nói với nhau về chuyện ma quỷ không bao giờ nhát những người yếu bóng vía . Thằng bạn hắn thì quả là quá nhát . Nhưng hắn hơi thắc mắc là tại sao họ lại dùng chính thằng bạn nhát ngược lại hắn !? Họ đã nhập hồn vào xác của thằng bạn và trêu cợt hắn như vậy ?Hắn hỏi thằng bạn một câu sau khi đã cân nhắc kỹ và nghĩ rằng dù sao ở đây cũng chỉ có hai đứa . Có thể nương tựa vào nhau khi cần thiết :
-Tao hỏi mày câu này nhé ? Trước khi ông cậu Công an của mày giao cho mày ở ngôi nhà này , ông ấy có nói hay kể gì về căn nhà này không ?
Thằng bạn , ngừng ăn và ngước mắt nhìn hắn rồi ra vẻ suy nghĩ :
-À..ừm. ..cũng có !-Ông ấy nói gì ? - Hắn chồm lên .
Thằng bạn tằng hắng một tiếng rồi chậm rãi nói :
-Trước khi giao căn nhà này ông ấy nói : " Căn nhà này con cứ về ở tạm rồi đi làm . Khi nào có chỗ tốt hơn hãy dời đi ?". Tao nói : "Ở đây được mà Cậu ?" . Ông ấy nói : " Ừ thì cứ ở tạm đi , khi nào có gì nói Cậu biết chứ Cậu không tin ba cái chuyện đơm đặt của mấy người yếu bóng vía ?"
-Vậy à ?-Hắn có vẻ chú ý đến câu chuyện của thằng bạn .
-Ừ ! Thật ra nếu không có mày tao chưa chắc đã dám nhận ngôi nhà này để ở . Nhưng mà cả tháng nay tao với mày có thấy quái gì đâu ? Về đây yên tĩnh tao còn ngủ ngon nữa ấy chứ !?- Thằng bạn nói với giọng vô tư .Hắn cười thầm trong bụng và tinh quái nghĩ : " Hê hê ..được rồi , để rồi có dịp tao cho mày thấy !?".
Câu chuyện đến đó rồi thôi . Hắn uể oải đứng dậy và lên lầu , không quên dặn với lại thằng bạn :
-Hôm nay mày chịu khó nấu ăn , rửa bát đi . Ngày mai tới phiên tao ! À mà mày nhớ sắp xếp chén bát cẩn thận nhé , nhà mình có con mèo hoang đó !

Khấn xong , hắn quay vô phòng , leo lên giường và mở sách ra đọc . Thằng bạn hắn cũng vừa lên gác . Nó đến mở bung cánh cửa đi phía trước và ra đứng hút thuốc ngoài lan can .Ngoài trời trăng vẫn còn sáng vằng vặc , gió thổi lạnh lạnh vào căn phòng đã mở toang các cánh cửa . Thỉnh thoảng tai hắn nghe thấy tiếng nói chuyện rầm rì của những người đi chợ về qua con đường trước nhà và tiếng gió xô cành lá xôn xao bên ngôi Đình đối diện .
Đêm đó , sau vài câu chuyện vãn với thằng bạn . Hắn gắng học hết các bài giảng ở Trường , đọc vài chục trang sách và ngủ thiếp đi lúc nào không hay . Trước đó thằng bạn hắn đã đóng kín các cánh cửa trước khi leo lên giường . Hai thằng thi nhau ngáy khò khò trong căn phòng rộng , tối thui .

Trong không gian tĩnh mịch , và ánh sáng mờ ảo của căn phòng . Tai hắn tập trung lắng nghe và đôi mắt mở to quan sát . Tất cả đều im lặng trong vài giây , ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc bên ngoài lẫn trong tiếng gió ù ù rít qua khe hở của cánh cửa chớp phía trên . Thằng bạn hắn cũng vẫn nắm lấy cánh tay hắn cứng ngắt và im lặng .
Bỗng hai thằng nghe tiếng gào lớn của con mèo hoang dưới nhà : "Quao..ao..ao.".Đồng thời lúc đó ngay bên hai cánh cửa sổ có tiếng cào mạnh . Hắn có cảm giác như 10 ngón tay có móng của ai đó đang cào mạnh từ hai tấm tôn đóng ốp bên ngoài hai cánh cửa sổ . Tiếng cào lúc đầu nhỏ và chậm , sau đó lớn dần và nhanh hơn . Cả hai thằng đều nghe rõ mồn một , bàn tay của thằng bạn níu chặt lấy bắp tay trái của hắn đau điếng . Thỉnh thoảng giữa những tiếng cào , hắn nghe rất rõ tiếng lầm rầm trầm đục của một giọng nữ , nghe như hơi khàn . Tiếng lầm rầm không rõ chữ , nhưng hắn dám chắc một điều đó là tiếng của con người , không thể lẫn vào đâu được ? Thằng bạn hắn run lên là cà lập cập , còn hắn ? Hắn nghe sống lưng mình lạnh toát và mắt cứ trừng trừng nhìn lên khung cửa sổ sát bên .

Không còn nghi ngờ gì nữa ? Rõ ràng đã có một thế giới khác tồn tại trong ngôi nhà này đang ở ngoài kia và cảm giác như họ đang muốn vào lại căn phòng này vậy . Bỗng nhiên , hắn bất giác bật lên tiếng khấn vái thật to : " Nếu quả thật có một oan hồn nào đó đang ở đây . Thì cho hai anh em tụi tôi được yên ổn sống . Tôi hứa ngày mai sẽ lập bàn thờ và cúng bái đàng hoàng . Ai đó sống khôn thác thiêng , chứng giám cho lời hứa này của tôi . Nam mô A di Đà Phật ".Tiếng khấn vái thành tâm của hắn vừa dứt lời thì những tiếng cào và tiếng rên rỉ , lầm rầm ngoài ô cửa sổ bên ngoài cũng im bặt . Hắn quay qua thằng bạn , đôi mắt của nó mở to thao láo và cái đầu gật gật ra vẻ đồng tình với hắn .
Quả nhiên ? Từ lúc đó cho tới sáng , hai thằng ngủ yên và không nghe thấy hoặc nhìn thấy bất cứ điều gì nữa !? Còn bản thân hắn ? Hắn đã thật sự ngã gục trước một thế giới tâm linh khác vẫn và đang tồn tại song song với thế giới của loài người , Và ở đó ? Họ vẫn thấy đói , thấy khát , thấy bơ vơ và lạnh lẽo ...Họ cũng cần ăn , cần mặc và cần khói hương để ấm lòng vào những đêm lạnh lẽo ....Đó là những oan hồn mà khi chết vì một lý do nào đó chưa đúng giờ , đúng giấc , đúng tháng , đúng ngày.. ? Họ không được chôn cất tử tế và được cúng rước về nơi ở mới . Một nghĩa trang cô tịch hay một bãi tha ma quạnh quẽ nào đó !?...
Song song với ý nghĩ đó . Hắn cũng hài lòng vì mình đã có đáp án cho một bài toán khó ? Đó là phải nhanh chóng lập một cái bàn thờ nho nhỏ ngay bên khung cửa sổ của căn phòng , và hàng ngày khói hương ấm cúng cho họ . Hắn đã hiểu ra được lý lẽ của những người đi trước và nhanh chóng dẹp bỏ lý luận của những kẻ vô thần mà hắn vẫn đang tiếp thu hàng ngày trên giảng đường Đại học của hắn .(còn tiếp}
PHẦN TIẾP THEO : GIÁ PHẢI TRẢ CỦA SỰ LỪA DỐI ...
(Lê quang Luận) Sài Gòn , ngày 06/03/2015

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét