Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

NỖI ĐAU TẬN CÙNG !?...


NỖI ĐAU TẬN CÙNG !?...
      Khi bạn đang cảm thấy khó khăn đến tận cùng , bạn đừng vội than vãn mà nên chuẩn bị tinh thần để đón tiếp những bất hạnh kế tiếp sẽ giáng lên đầu bạn ? Có thể là một cú "Knock out" nữa đó ? Bởi đúng với bản chất một câu nói của người xưa khi ta lâm nạn : " Họa vô đơn chí , Phước bất trùng lai " .
      Chính vì điều đó nên tôi nghĩ khi chúng ta đang có hạnh phúc thì nên trân trọng và nắm giữ nó . Bởi lẽ sự hạnh phúc đó không thường xuyên ghé thăm căn nhà chật hẹp trong tâm hồn của chúng ta đâu ?
      Sáng nay tôi gặp lại anh ta khi tôi đang ngồi uống cà phê một mình trước nhà và đang suy nghĩ vẫn vơ . Anh ta bước những bước khập khiễng đến chào tôi và mời mua vé số . Tôi mời anh ta ngồi , và nghe anh ta than vãn trong sự bất lực của bản thân .
      Thì ra cô vợ cũ của anh ta đã quay lại và đem đi đứa con gái út của anh ta đi mất mấy ngày hôm nay : Bé Ngọc Vy . Anh ta nói trong nước mắt và sự căm giận người đàn bà mà một thời là vợ khi anh đang còn khỏe mạnh :
      -Em không thể đi lại như người bình thường , nên việc tìm kiếm con là việc hầu như không thể . Em thương nó và không biết phải làm gì ?
      -Anh cứ bình tĩnh đi . Tôi nghĩ cô ấy nhớ con nên đem cháu về nhà , vài hôm sẽ trả lại cho anh thôi ?- Nói nói trấn an cho anh ta .
      -Anh ơi ! Anh không biết cô ta đâu ? Cô ấy giờ đang sống với một tên tội phạm đã ở tù 18 năm vì tội hãm hiếp trẻ em !- Anh ta nói trong sự tuyệt vọng .
      -À ..! Anh đừng quá lo cho cháu , không phải dễ dàng cho một kẻ đã thụ án vì đã từng phạm những tội như thế đâu ? Mà sao anh không báo cho Công An ?
      -Em và cô ấy vẫn chưa ra tòa từ ngày cô ấy bỏ đi . Hồ sơ vẫn còn nằm trên tòa án đến giờ vẫn chưa xử !?-Anh ta thổn thức .
      -Được rồi ! Anh cũng đừng lo lắng . Tôi sẽ nhờ một người bạn là luật sư , giúp cho anh việc này . Nhưng...anh sẽ khó có lợi thế về việc quyền nuôi con sau ly hôn đó ?
      -Dạ ! Giờ em cũng không biết tính sao ? Em rất lo cho cháu !
      Tôi nhìn anh và ái ngại thật sự dùm anh . Ở đời , sự bất hạnh đơn thuần giáng xuống cuộc đời của chúng ta đâu phải có mỗi sự nghèo đói hay bệnh tật ? Đôi khi trong cảnh cùng quẫn , khốn nạn nhất chưa chắc cái xui rủi hay sự khó khăn đã chịu dừng lại và buông tha cho chúng ta !?
      Anh đã gánh chịu bệnh tật đến nỗi không còn đi được trên đôi chân của mình . Vợ bỏ anh vì không muốn sống chung với một người tật nguyền . Niềm an ủi để anh vui sống quãng đời còn lại là hai đứa con gái nhỏ . Vậy mà ? Ngay cả niềm vui cuối cùng đó đang bị tước đoạt .
      Trong tận cùng của nỗi đau trần thế . Nỗi đau của anh cân nặng được bao nhiêu ? Và trong chúng ta , có bao giờ ta tuyệt vọng trước những khó khăn vì nghĩ rằng nó quá lớn hay không ? Không có một định lượng nào có thể đo đếm được điều đó . Chỉ có một điều ta cần suy nghĩ là : Ta phải sống như thế nào trong cuộc sống hôm nay ? Để mai kia ta không phải chịu đựng quá nhiều nỗi bất hạnh mà nó có thể đeo mang ta đến lúc xuống mồ mà thôi các bạn ạ !?
(Lê Quang Luận) . Sài Gòn , 28/02/2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét