Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015

TIẾNG RAO


  TIẾNG RAO

        Nhớ mãi những năm xưa khi còn bé thơ . Trong con hẻm nhỏ sát ngay chợ của nhà tôi , một tỉnh vùng cao . Khi mỗi đêm về , nhất là những đêm mưa ? Anh em tôi hay chờ đợi , như một lời ru trước khi ngủ : TIẾNG RAO !
        Khi còn trẻ , có lẽ các bạn cũng vậy !? Món ăn nào cũng là đặc sản , thèm đủ thứ !?...
        Vào những đêm khuya , thèm được thấy bóng dáng của những người phụ nữ nghèo tảo tần , bưng thúng bên hông , tay xách đèn dầu leo lét cùng tiếng rao : “ Ai ăn hột vịt lộn…..hôn ?” . Có lẽ lúc ấy chúng tôi thèm được mẹ hay chị gái , kêu họ vào để được ăn là chính . Dưới ánh đèn mờ , cầm cái trứng lộn nóng hổi , khoét một lỗ nhỏ ở đầu trứng , nút lấy , nút để cái nước ngòn ngọt , beo béo của cái bào thai vịt nhỏ xíu sao mà ngon chi lạ . Ăn mà không dám nhòm vào trứng , vì sợ ? Nhắm mắt để tưởng thưởng hương vị thơm ngon của món ăn dân dã ấy ! Rốt cục , thèm ăn qua tiếng rao !?
        Giờ mấy anh chị em ai cũng khôn lớn , mỗi người một nơi lo cho cuộc sống riêng . Cha mẹ giờ cũng không còn …và tiếng rao cũng trở thành chuyện cổ tích !
       Thỉnh thoảng , vào những đêm mưa , thèm sao tiếng rao ngày ấy ? Ăn uống giờ cũng đủ đầy , đâu còn thèm khát như xưa nữa . Chỉ thèm một tiếng rao , để nhớ về ngày xưa còn cha , còn mẹ ! Quây quần bên chị , bên anh !? Để thấy cái ấm êm mà một đời người chỉ có mỗi một lần ! 
       Ôi nhớ ….TIẾNG RAO !..
      (Lê quang Luận )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét