Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015

DÒNG SÔNG TUỔI NHỎ CỦA TÔI

DÒNG SÔNG TUỔI NHỎ CỦA TÔI

13 Tháng 11 2014 lúc 11:52
        Trong mỗi kí ức của chúng ta , ai cũng có thể có được hình ảnh đẹp về một dòng sông nào đó ở quê nhà . Có thể là một con sông ngày ngày tắm gội , nô đùa với dòng nước quê hương cùng đám bạn vào những buổi trưa hè . Có thể là con lạch nhỏ mà trong tiềm thức của tuổi thơ nó trở thành một dòng sông rộng lớn  , chảy dài uốn lượn mang theo bao ước mơ một thời thơ ấu . Cũng có thể ở đó , nơi quê bạn , là bờ biển dài đầy cát trắng với biển xanh bao la hút tận chân trời cùng những con sóng bạc đầu , nô nức chen đua trong nắng chiều sắp tắt . Khiến cho bạn náo nức , bồi hồi với khát vọng đi xa .




        Còn với tôi , dòng sông tuổi nhỏ mà mãi đến bây giờ , mỗi khi Sài gòn mưa lớn , cảnh bì bõm dắt xe lội nước làm tôi nhớ da diết về dòng sông ấy . Dòng sông uốn lượn qua từng con phố , mang theo dòng nước đục ngầu và bao rác rến . Dòng sông của tôi là dòng nước lụt vào những chiều mưa lớn , trong con hẻm nhỏ của một thị trấn vùng cao .

       Còn nhớ…khi ấy tôi độ chừng 10 đến 12 tuổi . Nhà tôi nằm trong một con hẻm nhỏ , gần chợ , ở một thị trấn mà nhà thơ Vũ hữu Định đã cảm hứng cho ra đời một bài thơ đẹp , sau được Phạm Duy phổ nhạc , mà từ đó mọi người Việt nam mới biết có một vùng cao như thế :

 Phố núi cao , phố núi đầy sương .
 Phố xá không xa , trời thấp thật buồn…

       Không cần nói ra , thì tôi chắc rằng ai cũng đoán được , là PLEIKU của tôi đó !

       Pleiku là miền đất cao nguyên , thổ nhưỡng là đất đỏ bazan , bởi vậy mỗi khi mùa mưa về , phố xá như nhuộm một màu đỏ au như màu gạch . Hồi đó hệ thống cống rãnh còn thô sơ và nhỏ , bởi vậy hễ mưa lớn là ngập lụt . Nhà tôi lại nằm trong hẻm , nên dòng nước bị ngăn cản bởi những góc cạnh , của các bức tường nhà , xây cất trồi sụt , tạo nên một dòng sông cuồn cuộn nước , chảy từ đầu con hẻm đổ ra con đường lớn Lê văn Duyệt , hòa cùng dòng sông lớn trên phố xá .




        Mỗi khi mưa về , ai cũng có cảm giác buồn buồn và mơ mộng . Nên không biết bao nhiêu ca từ ra đời mỗi khi mưa :

Mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng
Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm
Mưa rơi gác xưa thêm lạnh vắng
Phòng côi lắng tiêu điều
Đường khuya vắng dìu hiu
……………………………………..
Mưa ơi ! mưa ơi !
Mưa reo sầu nhân thế
Mưa nhớ ai ?.........

       Hoặc : Một sáng tác của Đặng thế Phong với nhạc phẩm Giọt mưa thu , nghe thật não nề , thương cho cuộc chia lìa của chàng Ngưu lang và nàng Chức nữ…

 Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi
  Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi
  Nghe gió thoảng mơ hồ trong mưa thu
Ai khóc ai than hờ !
…………………………………………………………….
Gió xa xôi vẫn về
Mưa giăng mù lê thê
Đến bao năm nữa trời ...
... Vợ chồng Ngâu thôi khóc vì thu.




       Còn rất , rất nhiều những bài thơ , bài hát nói về mưa . Nhưng tất cả đều buồn ! Buồn vì tình yêu , vì thân phận…Cứ mưa xuống là những tâm hồn thi sĩ , văn sĩ hoặc nhạc sĩ…lại đem mưa ra mà trút nỗi lòng !?...

       Khi ấy với tôi , mưa là niềm thích thú hân hoan , là vui cười thỏa chí , bởi được trần truồng cùng những đứa nhỏ trong xóm tắm mưa , được lội bì bõm trong dòng nước đục và hôi hám đó , được cười vui rộn rã dù lạnh cóng vì ngâm nước , ngâm mưa . Và vì…chắc chắn sẽ là trận đòn roi của bà cô ruột !?…

       Với tôi , dòng nước lụt ngày xưa trong con hẻm đó , là dòng sông tuổi nhỏ ! Nó mang tôi vào thế giới hồn nhiên , không hờn , không giận . Nó ấp ủ cho tôi những giấc mơ về một nơi chốn đầy tình yêu và khát vọng . Nó chở theo trái tim thơ dại của mình trên những con thuyền giấy , gấp vội vàng , vượt bao thác ghềnh chảy xuôi ra đầu hẻm , với mong muốn cô bé gái nhỏ nơi cuối dòng , hiểu được nỗi lòng tôi !?...





       Mãi sau này , đi học , được đọc những bài thơ nói về dòng sông tuổi nhỏ của Tế Hanh , bài : Nhớ con sông quê hương . Tôi mới biết được Quê hương mình có những dòng sông đẹp như thế , mênh mông như thế :

Quê hương tôi có con sông xanh biếc 
Nước gương trong soi tóc những hàng tre 
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè 
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng 
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng 
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi? 
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi! 
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ 
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ 
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu …



Hoặc một dòng sông của Lê ngọc Phái với tác phẩm thơ : Dòng sông ký ức :

Tôi đã viết bài thơ trong chiều nắng
Về một dòng sông hay một cuộc đời
Bản tình ca khúc giao hưởng đất trời
Còn phảng phất, ôi ngậm ngùi trăng gió!
Ngấn nước trong in bóng chiều rạng rỡ
Hương đâu đây và sắc cũng đâu đây
Bàn tay ai xe lại mái tóc mây
Mang nỗi nhớ hong đầy lên sợi nguyệt.

Em đã đọc những lời thơ tôi viết
Nhưng làm sao hiểu hết một dòng sông
Cuộc sống ở đây…bình dị lạ lùng
Và có phải dòng sông như thế đó?
Tôi đã nghe tiếng sông cười sông thở
Đến ngập ngừng rồi bỡ ngỡ ra đi
Dấu chân xưa còn vương vấn điều gì
Cũng không thể làm sao tìm cho hết.

Cũng không thể không nói lời từ biệt
Một dòng sông nối tiếp những dòng sông
Ai ra đi mà từng chết trong lòng
Thì đâu dễ quên dòng sông đang chảy




       Thật vậy ! Họ đã có những dòng sông như thế đó ,  mượn dòng sông để chuyên chở những nỗi lòng .

       Còn tôi !?... Dòng sông tuổi nhỏ của tôi , thấy thật nhỏ nhắn , trần trụi và dơ bẩn …Nhưng nó luôn mãi là dòng sông to lớn , hùng vĩ và đầy hương thơm , của những năm tháng thơ ấu vô tư , không sầu , không muộn !?…

        Và một điều tôi biết chắc rằng … sẽ có nhiều dòng sông như vậy nữa , của những em thơ trong lòng phố xá . Giữa chập chùng những nhà to , nhà nhỏ , là dòng sông uốn quanh , mang niềm vui và tiếng cười nắc nẻ . Rồi điều đó sẽ trở thành một ký ức khó quên , trong suốt quãng đời còn lại của kiếp làm người .

( Lê quang Luận ) – Tháng 6/2014



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét