ĐÀ LẠT SỐNG TRONG TÔI ...

Sống tại Đà Lạt trên 10 năm . Tuy thời gian không dài lắm , nhưng Đà Lạt – đối với tôi – như là quê hương rồi ! Vì sao vậy ?
Khi tôi ? một thằng nhóc con cơ thể bắt đầu trổ mã . Khi tiếng nói đang trong trẻo bỗng trở nên ồm ộp vì vỡ giọng . Khi đôi mắt của tôi đang nhìn mọi vật với sự vô tư và khao khát tìm hiểu , thì bỗng có thêm một chút xét nét , cảm nhận và phê phán . Khi đang là một thằng con trai tóc tai luộm thuộm , áo quần xộc xệch …lại bắt đầu chú ý đến ngoại hình của mình . Và…khi đứng trước phái đẹp cùng trang lứa bắt đầu bối rối , thẹn thùng , ấp a , ấp úng ? Thì cũng chính là lúc tôi đang bước vô ngưỡng cửa của cuộc đời .


Cũng tại nơi đây , tôi đã học được thế nào là tình bạn , tình yêu đôi lứa và tình yêu con người .
Tôi đã từng có những ngày vui cùng bè bạn học tập tại nhà trường . Cùng đá với nhau những trận banh trên cái sân đầy sỏi đá của Trường Petit Lycée , bằng đôi chân trần và tóe máu sau mỗi trận nhưng vẫn cười vui nắc nẻ . Đã từng cùng nhau bơi lội trên Hồ xuân Hương vào những trưa hè . Từng chia nhau từng hơi thuốc trong thời kỳ còn khốn khó và từng hớp những ngụm sữa đậu nành nóng hổi vào những đêm đông về nhà muộn .

Đà lạt tuổi thơ của tôi là những ngày cùng cha cuốc đất trồng khoai , đào ao , thả cá giữa trưa mặt trời đứng bóng . Từng giọt mồ hôi nhễ nhại thấm ướt trên chiếc áo học sinh cũ kỹ , nhưng lòng rộn ràng khi nghĩ đến ngày thu hái . Là đôi quang gánh trên vai , trĩu nặng bởi những bó môn bạc hà , bó rau ngổ mà mẹ đã dày công chăm sóc cho đến ngày thu hoạch . Phụ mẹ đem ra chợ bán hàng để đổi lấy chút dinh dưỡng ít ỏi trong những ngày khốn khó .
Có những hôm trời lạnh căm căm , mưa rả rích , hàng ế chợ chiều . Vừa bán hàng vừa ngại gặp bạn học , xấu hổ vì cảnh đời cơ cực , vì tủi phận nghèo hèn .
Tuy vất vả , khổ cực như thế ? Nhưng với tôi Đà Lạt đã ghi những dấu ấn thật là sâu sắc mà mãi sau này , dù tha phương , cầu thực ở mọi miền của đất nước tôi cũng không thể nào quên ?
Tôi sao quên được những buổi sáng tinh mơ , sương phủ mặt hồ Xuân Hương trong những chiều thu lạnh giá . Của dáng vẻ tịch liêu rặng thông già ngã bóng mặt hồ . Của Thủy Tạ lặng lẽ , đơn độc vươn đôi tay vô vọng như muốn ôm lấy mặt nước phẳng lặng khói sương mờ .

Quên sao được ánh đèn vàng vọt trong sương mù , che khuất bóng khách lữ hành trong những đêm khuya về nhà muộn . Của tiếng thông reo vi vu vừa xa , vừa gần như tiếng sóng đùa ngoài khơi xa biển vắng trong những bước chân về .

Và có lẽ ? Điều mà tôi không thể nào quên là tình bè bạn ở học đường trong những ngày gian khó !?...
Những năm tháng đó , chúng tôi đã ở cùng nhau , làm việc cùng nhau vất vả trong những ngày hè , lặn lội bê từng tảng đất sình từ đáy Hồ xuân Hương trong những đợt nạo vét . Gánh trên đôi vai non , gầy , từng thúng đất trong những đợt “thanh niên xung kích” ở thủy lợi Đạ Đờn . Phơi đầu trần cho nắng gió ở những nông trường chè Nga Sơn , Phú Quý , Trảng Bia ở Bảo Lộc để làm cỏ trà …Và đắp đổi công sức bằng nước muối và những hạt bo bo sau những giờ lao động vất vả …để rồi đêm hôm trăn trở không ngủ được bởi đói lòng .
Đâu đó , trên vùng đất cao nguyên Lâm Đồng vẫn còn lưu dấu chân và những giọt mồ hôi của tôi và các bạn của tôi trên những nẻo đường xung kích khi tuổi vừa mới lớn .

Đà lạt đã cho tôi rất nhiều những kỷ niệm thân thương và đáng nhớ trong lứa tuổi xuân thì !?...Vì vậy tại sao Đà Lạt không là Quê Hương !?
Dù tôi không hề được sinh ra ở đây . Nhưng với tôi ? Đà Lạt sẽ mãi là Quê hương thứ hai cho dù đi bất cứ nơi đâu tôi sẽ không thể nào quên ?...
(Lê quang Luận) Sài Gòn , 22/01/2015


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét