(Ảnh MH: Nguồn internet)
NGHE NHỮNG TÀN PHAI.
Tháng 5 biển đã chết. Các ngư dân neo thuyền, úp thúng, lưới treo, không ai còn muốn ra khơi bám biển nữa. Họ hoàn toàn không biết số phận của mình sẽ về đâu? Và...các nhà hàng hải sản ven biển cũng đang giãy chết. Một viễn cảnh buồn bã và tối tăm cho dân nước Việt.
Lại chợt nhớ đến những bài hát "tiên tri" của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Bài "Nghe những tàn phai":
"....Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những quán không
Bàn in hơi bên ghế ngồi
Ngày đi đêm tới đã vắng bóng người.
Thấy đời mình là những quán không
Bàn in hơi bên ghế ngồi
Ngày đi đêm tới đã vắng bóng người.
Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là con nước trôi,
Đèn soi trên vai rã rời
Ngày đi đêm tới còn chút hao gầy."
Thấy đời mình là con nước trôi,
Đèn soi trên vai rã rời
Ngày đi đêm tới còn chút hao gầy."
Thành phố cũng sẽ chết khi thấy "Đời mình là những quán không, ngày đi đêm tới đã vắng bóng người..."
Có những ai đang nhỏ những giọt nước mắt trên thân phận của ngư dân như những giọt nước mắt trên thân phận của mình? Đó là những giọt nước mắt tủi phận vì cứ mãi cúi đầu. Lại nhớ đến vài ca từ nữa của TCS:
"Giọt nước mắt thương con, con ngủ me mừng
Giọt nước mắt thương sông, ấp ủ rêu rong
Giọt nước mắt thương đất, đất cằn cỗi bao năm
Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong..."
Giọt nước mắt thương sông, ấp ủ rêu rong
Giọt nước mắt thương đất, đất cằn cỗi bao năm
Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong..."
Vì sao dân tộc VN lại trở nên long đong lận đận như vậy? Câu hỏi ấy dành cho những ai còn chút lương tri đang điều khiển đất nước này.
Cóc Tía
(Ảnh MH: Nguồn internet)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét