(Ảnh MH: Nguồn internet)
VỀ SỰ KIỆN NGÀY 17/02/1979 - ĐÔI ĐIỀU SUY NGHĨ
"...Những thế hệ của các thập niên 50, 60, 70 đã thấm nhuần vào máu thịt tư tưởng về “sự giúp đỡ vô tư, khẳng khái” của các nước anh em XHCN, về tình cảm “trong sáng, thủy chung”,“như môi với răng” trong quan hệ quốc tế XHCN. Sự giúp đỡ ấy, tinh thần ấy trên thực tế đã tạo nên một trong những nhân tố quan trọng đưa hai cuộc kháng chiến đến thắng lợi. Người Việt Nam, trước sau như một, luôn ghi nhớ sự giúp đỡ của chính phủ và nhân dân các nước XHCN.
Với niềm tin vững chắc như vậy thì cuộc tấn công xâm lược từ phía Bắc vào Việt Nam năm 1979 thực sự là một cú sốc lớn về tinh thần và tình cảm đối với người dân Việt. Sự thực phũ phàng đó đã xé toang tấm màn che đậy những lời hay, ý đẹp. Nó lộ rõ thực chất của thời cuộc là sự đồng nhất về ý thức hệ không còn là lý do để gắn kết lực lượng trong cuộc đấu tranh chung mà chính lợi ích quốc gia đã trở thành động lực chi phối thái độ và hành động trong quan hệ quốc tế. Nhất là khi lợi ích đó là lợi ích dân tộc hẹp hòi, vị kỷ của nước lớn thì những lý thuyết về ý thức hệ đều trở thành vô nghĩa, thậm chí nguy hại vì nó tạo nên sự mơ hồ trong nhận thức tình hình, trong cách nhìn nhận đối phương. Chính trong sự “bất ngờ” năm 1979 có yếu tố mơ hồ về bản chất và thái độ của người đồng chí năm xưa, từ đồng minh trở thành đối thủ.
Ngày nay, lịch sử đã qua đi nhưng kinh nghiệm lịch sử vẫn còn nguyên giá trị. Điều đó nhắc nhở nhiệm vụ của những người nghiên cứu lịch sử là không được để sự kiện 17/2/1979 rơi vào quên lãng, chìm trong im lặng mà sau này con cháu không hiểu nổi điều gì đã xảy ra. Đó không chỉ là là sai lầm mà là tội lỗi với các thế hệ mai sau."
VŨ DƯƠNG NINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét