Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016

NGHIỆP QUẢ...


NGHIỆP QUẢ...
       Sáng sớm, ngày mùng 9 Tết. Mình mở cửa, tự pha một ly cà phê ngồi nhấm nháp và suy nghĩ mông lung. Ngoài đường, nơi mình sống, mặc dù đã hết Tết nhưng vẫn rất vắng vẻ. Thỉnh thoảng vài phút mới có một một hai chiếc xe gắn máy phóng vụt qua rồi trả lại sự im lặng vốn có của khu phố.
       Từ xa, mình trông thấy một cụ già chống gậy đang đi đến chỗ mình ngồi. Trên tay cụ cầm một xấp vé số. Cụ mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng trong một chiếc quần tây đã cũ nhưng rất sạch sẽ. Trên đầu cụ là chiếc mũ phớt sậm màu. Dáng dấp của cụ cao tầm trung bình, hơi gầy một chút. Mới thoạt nhìn khuôn mặt cụ khá sáng. Nhìn dáng đi chậm rãi, từ tốn và cách ăn mặc lịch sự, sạch sẽ của cụ...người ta dễ liên tưởng đến hình ảnh một ông giáo già đang đi dạo nếu không nhìn thấy chiếc túi nhỏ đeo bên mình và tập vé số trên tay.
       Đến trước mặt mình, cụ gật đầu chào và cất tiếng:
       - Cháu mua giúp ông vài tờ vé số?...
       Đó là một giọng miền Trung, gãy gọn và rõ ràng chứ không quá nặng như những người gốc Tuy Hòa, Phú Yên khác. Mình chào lại cụ, cầm xấp vé số và mời cụ ngồi ở chiếc ghế bên cạnh. Vừa chọn vài tờ vé số mình vừa hỏi chuyện:
       - Chú quê gốc ở đâu vậy? Bán được nhiều chưa chú?...
       - Chú ở Tuy Hòa, vô đây bán vé số gần một năm. Bán từ chiều hôm qua đến giờ được gần 100 tờ rồi cháu.
       - Ồ! Vậy chú ở cũng gần quê của cháu. Cháu gốc Bình Định...hihi...mà chú già rồi, con cháu của chú đâu để chú phải vất vả quá vậy?
       Nở một nụ cười hiền lành trên môi. Cụ trả lời giọng nhẹ và đều đều:
       - Chú nay đã 81 tuổi. Con cái của chú đều đã lập gia đình cả rồi. Tụi nó cũng khổ lắm. Trước đây, chú là giáo viên từ trước năm 1975. Chú còn sức khỏe, còn đi lại được nên tự mình kiếm sống qua ngày, không muốn nhờ vả đứa nào cả?...vả lại, chính nhờ mỗi ngày đi bộ nhiều cũng có lợi cho sức khỏe của mình và nghề nào kiếm tiền chính đáng cũng đều tốt cả cháu à!
       - Dạ! Tết này cháu thấy cụ vẫn đi bán vé số. Cụ không về quê ăn Tết sum vầy cùng con cháu à?...
       Thoáng một chút buồn buồn trên khuôn mặt còn khá trẻ so với tuổi 81. Cụ như nói với chính mình:
       - Cũng muốn về nhà với con cháu cho vui vẻ ba ngày Tết, nhưng vé Tết mắc quá và khó mua. Thôi thì gắng ở lại bán mấy ngày Tết kiếm thêm một ít nữa, chờ qua Tết vé xe rẻ hẳn về. Bán hôm nay nữa rồi ngày mai mùng 10 chú về quê luôn, không vào đây nữa cháu à!
       Lại một cảnh đời khốn khổ nữa giữa đất Sài thành. Mình không muốn hỏi gì thêm. Mua cho cụ 10 tờ vé số xong mình nói:
       - Dạ! Cháu chúc chú một năm mới khỏe mạnh, an lành. Mong chú ăn Tết muộn vui vẻ với con cháu ạ!
       - Thật là quý hóa quá! Cám ơn cháu. Bán vé số cả năm ở đây chú vẫn thường gặp được những người tử tế...Chú chúc cháu và gia đình năm mới khỏe mạnh và làm ăn phát đạt nhé!
       Cụ chậm rãi đứng lên và vui vẻ chụp với mình một pô hình làm kỷ niệm. Chiếc gậy, cái túi xách bên hông và xấp vé số trên tay còn lại. Cụ giáo già lê bước trong buổi bình minh trong trẻo và êm ả của những ngày sau Tết.
       Nhìn theo dáng đi của cụ và nghe những lời tâm sự ngắn ngủi. Mình bỗng dưng hiểu ra một điều: Học rộng, hiểu nhiều chưa hẳn sẽ là người thành đạt và có cuộc sống an nhàn lúc về già. Tất cả còn phụ thuộc vào "nghiệp quả" của mỗi người. Như một câu nói mình vẫn thường nghe"Tài không qua số"!...
       Đừng bao giờ nghĩ rằng sự bất hạnh sao cứ giáng xuống đầu của chúng ta, mà hãy vui vẻ bằng lòng với hiện tại. Vì ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, không ai giống ai cả!....
(Lê quang Luận), Sài Gòn, 19/02/2016


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét