Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

MỘT BUỔI CHIỀU...


MỘT BUỔI CHIỀU...
       Chiều hôm qua, nhận lời mời của một người bạn cũ và một ông anh, hai người bạn gốc từ Pleiku vô đất SG lập nghiệp cũng khá lâu. Địa điểm họ mời đến là một quán nhậu trên đường Nguyễn Thông, q3. Trên đường đi từ q8 đến đó, tới ngã tư NT và Võ thị sáu thì đèn đỏ. Mình quan sát thấy ngay góc đường có một người mù đang đứng bán vé số. Ông ta che trên đầu một chiếc dù xám sọc xanh, tay cầm xấp vé số. Trong dòng người đông đúc đứng đợi đèn xanh, mình thấy có mấy chàng thanh niên vội vã móc tiền từ túi quần sau, vội vã mua mỗi người vài tờ vé số của ông ta, rồi vội vã rồ ga chạy khi đèn xanh bật lên.
       Sẽ chỉ là một cuộc mua bán tìm vận may bình thường diễn ra hàng ngày thôi, nhưng chính trong thời khắc chờ đợi tín hiệu đèn giao thông ngắn ngủi ấy, mình đọc thấy một điều khác...Mình đã thấy sự âm thầm giúp đỡ và ủng hộ một người mù bất hạnh nhưng vẫn kiếm sống lương thiện chứ không ngửa tay cầu xin sự bố thí từ lòng thương hại của người khác. Mình nhìn thấy sự rộng mở tấm lòng của những chàng thanh niên đang vội vã vật lộn với cuộc sống trước những người bất hạnh hơn mình một cách rất tự nhiên không toan tính thiệt hơn...
       Ở phía sau, mình rút máy định bấm khoảnh khắc chia sẻ vội vã đó nhưng không kịp nữa. Họ đã nhanh chóng lao về phía trước khi chớm đèn xanh. Người Sài Gòn là vậy đó. Họ vội vội vàng vàng trong mọi thứ... Kể cả việc giúp đỡ một ai đó gặp chuyện khó khăn trên đường như một lẻ tự nhiên vậy.
       Mình cũng móc túi mua ủng hộ ông ta vài tờ vé số. Quan sát trên nét mặt của ông ấy, mình nhìn thấy sự rạng ngời hạnh phúc, nhưng không phải từ đôi mắt sáng, mà là trong hốc mắt nhắm nghiền trống rỗng như để chờ đợi đón nhận sự chia sẻ của tình người...
       Một buổi chiều âm u và lạnh lẽo chờ đón Giáng sinh đến ở đất Sài Gòn. Mình bỗng nhiên có cảm giác ấm lòng rất lạ. Mình thấy Sài Gòn thật đáng yêu rất nhiều sau những những bức xúc, bực bội dồn nén mấy ngày qua về một con ruồi và bản án 7 năm tù, để chia cách cha con anh Minh từ sự tham lam, tàn độc đầy dối trá của một số người đại diện cho sự giàu có nhưng nghèo mạt lương tâm và nhân cách sống...
       Một buổi chiều rong đuổi phố xá đã xoa dịu cho mình một nỗi buồn không tên của cả ngày hôm đó...
(Cóc Tía), Sài Gòn , 23/12/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét