Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

SỰ HỜN DỖI CỦA DÌ TÔI....


SỰ HỜN DỖI CỦA DÌ TÔI....
       Mẹ mất , còn 2 bà dì . Một bà thứ 8 và thứ 9 . Dì thứ 9 là dì út , dì út đông con nhưng vẫn còn khỏe mạnh . Dì thứ 8 , ít con hơn nhưng dì lo cho đứa nào cũng học hành tử tế và tất cả đều đã yên bề gia thất . Tính của dì hiền lành , chịu khó nên anh chị em tôi xem dì như mẹ . Và ngược lại dì cũng xem chúng tôi như con ruột .
       Năm ngoái dì bị tai nạn xe bị liệt nửa người . Đi đứng phải nhờ vả chồng và những đứa con .
       Từ ngoài quê , nhớ đàn con sống trong Sài gòn . Dì ,Dượng dắt díu vô thăm và ở nhà cô con gái kề út gần nhà tôi . Nhưng tôi không hề hay biết ?
       Hôm chủ nhật , cô em gái đẩy dì đi dạo công viên gần nhà tôi trên chiếc xe lăn . Nhớ đến tôi , cô em gái đề nghị với dì :
       -Hay là con đẩy mẹ qua thăm anh L đang ở gần đây nha mẹ !?...
       Rưng rưng đôi mắt mờ buồn bã pha chút dỗi hờn . dì nói :
       -Mẹ đau yếu , bệnh hoạn , ở xa vô tới đây . Nó khỏe mạnh không đến thăm mẹ thì thôi ? Sao con lại bảo mẹ đến thăm nó ?...
       Khi hay chuyện , tôi vội vã đến nhà cô em để thăm dì . Nhìn thấy tôi , dì ôm thật chặt , mắt rưng rưng ....
(Lê quang luận) Sài Gòn , 29/06/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét