Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

CHÚT CẢM XÚC...

                 (Ảnh chụp tại một góc quán cà phê nhỏ trên đường Tú xương - Q3 : Cà phê ID .)
CHÚT CẢM XÚC...
      Chỉ là hình ảnh những bông nắng hình thành từ những tia nắng sớm , chiếu xuyên qua kẽ lá tại một góc quán cà phê trong một con hẻm nhỏ tại Q3 thôi ? Cũng làm mình xúc động .
      Một góc yên tĩnh với những chiếc bàn và ghế nằm im lìm bên nhau lặng lẽ , đã tạo cho mình cảm giác thật yên bình . Có lẽ cảm giác giác này chỉ đến với những người đã bước qua tuổi ngũ tuần như mình ? Khi những bôn ba , sôi nổi và bầu nhiệt huyết sục sôi của tuổi trẻ đã dần vơi cạn .
      Mình đã tìm thấy sự nét đẹp mộc mạc giản đơn của một không gian nhỏ trong một buổi sáng hẹn hò cà phê cùng bạn hữu ở giữa đất Sài thành ? Khi mà ngoài kia , chỉ cách nhau hơn chục bước chân là con đường Tú xương với dòng xe cộ ngược xuôi , tất bật và ồn ả . Có vẻ như mọi người đang gấp gáp chạy đua với thời gian để đi tìm sự phù phiếm của vật chất và danh lợi !?...
      Thôi thì mình đành phải chấp nhận với thực tại đang dần già nua của mình . Nhấm nháp ly cà phê buổi sáng cùng vài người bạn cùng trang lứa . Nghĩ về những ngày đã qua nhiều hơn những dự định sắp tới . Không tiếc nuối nhưng cũng không quay lưng với quá khứ và những trải nghiệm đã bước qua của cuộc đời mình .
      Mình thích thưởng thức cà phê sáng ở những quán vắng như vậy ? Phải chăng sự quạnh quẽ của nó như là đồng minh cho sự cô đơn đang dần đến ở những người đang bên kia sườn dốc như mình ?
      Chợt nghĩ đến ca từ của cố nhạc sĩ Trịnh công Sơn với ca khúc " Nghe những tàn phai ", mình mới thấm thía hơn cảm giác của ông về sự vô thường trong cuộc đời của một con người .
.....
Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những quán không
Bàn in hơi bên ghế ngồi
Ngày đi đêm tới đã vắng bóng người.
Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là con nước trôi,
Đèn soi trên vai rã rời
Ngày đi đêm tới còn chút hao gầy...
(Lê quang Luận) Sài gòn , sáng 25/04/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét