Thứ Ba, 13 tháng 1, 2015

CÂU CHUYỆN MỐI TÌNH ĐẦU…




          CÂU CHUYỆN MỐI TÌNH ĐẦU

          Vậy mà đã 54 năm trôi qua . Đến lúc bước qua ngưỡng Ngũ thập tri thiên mạng hắn vẫn chưa cảm thấy chút bình yên trong ngôi nhà hắn ở ? Điều gì đã xảy ra cho cuộc đời của hắn vậy ? Phải chăng trong mối lương duyên này hắn vẫn chưa trả hết nợ nần !?...

          Ngày mới lớn , khi hắn cảm nhận được một ánh mắt nhìn của một người con gái làm con tim hắn xao động , thì cũng chính lúc ấy hắn bắt đầu nếm trải những mùi vị khác nhau trong cuộc đời . Tình yêu là làm tâm hồn hắn thăng hoa và cũng làm cho hắn đờ đẫn , ngô nghê và nhút nhát .

          Không biết người khác thì sao ? Chứ riêng hắn , ở cái tuổi 14 , 15 hắn đã biết rung động khi đứng trước vẻ đẹp hùng vĩ của núi rừng trong mỗi sáng tinh khôi khi hắn đi đốn củi trong những ngày hè được nghĩ học . Hắn có thể đứng hàng giờ trước mặt Hồ Xuân hương phẳng lặng để ngắm nhìn những làn hơi nước bốc lên từ mặt hồ như sương khói vào những buổi tinh mơ . Tai hắn từng xúc cảm trước hàng ngàn tiếng reo vi vu của ngàn thông vào những ngày gió lớn và hắn cũng chùng lòng vào những ngày mưa rả rích , lê thê của đất trời Đà lạt vào những cuối thu .

          Nhưng có lẻ , điều mà hắn nhớ nhất cho đến cuối đời là bóng dáng và khuôn mặt đẹp đến thánh thiện của nàng , mùi hương trinh nữ ngất ngây của mối tình đầu đơn lẻ và những giấc mơ đầu đời đầy bí ẩn !?...

             Nàng có dáng cao thon thả , mái tóc thề dài và đen mượt được cắt thẳng thóm ngang lưng thon tròn và nhỏ nhắn . Mái trước cắt ngang hàng chân mày dài và đậm nét che cái trán hơi vồ bướng bỉnh . Tóc mái hai bên có khi được vén lên vành tai và xõa đều trên hai bờ vai gầy nhỏ nhắn . Hắn đã bị nàng hớp hồn trong lần đầu tiên của buổi khai giảng khi nàng quay xuống phía dưới nhìn bâng quơ với hắn bằng đôi mắt to và sáng đến lạ lùng . Chiếc mũi cao đặt phía trên mờ môi mỏng và mộng đỏ , ở đó cái miệng nàng hơi rộng cười mím làm cho hồn hắn hồn xiêu phách tán . Đời hắn đã ôm sầu mộng từ nét nhìn và nụ cười ấy . Hình bóng ấy hắn đã đeo mang trong suốt quãng đời còn lại ngay cả khi hắn đã lập gia đình .

        Tình yêu đầu đời đã đến với hắn thật nhẹ nhàng , êm ái như tơ vương . Trong trẻo , thanh thoát như mây trắng cuối hè . Êm dịu như cung đàn dương cầm trong ngôi biệt thự gần nhà mà hắn vẫn lặng nghe mỗi tối đi học về . Mối tình đó nó không như những mối tình đầu của Nguyễn Ngọc Hoàng , nhưng đâu đó phản phất cái cảm giác quen quen khi nghĩ về nó :

Cười em nhé rồi mai chia tay mãi ! 
Chuyện yêu đương lay lắt trải đường mơ 
Mộng vu vơ em hỡi cuộc tình hờ 
Ta chết đuối trong nụ cười em thơ mộng . 

Em vẫn cứ vô tình gây biển động 
Vỗ vào ta những cơn sóng điên cuồng 
Ta đắm chìm tận sâu thẳm đại dương 
Đã ngây ngất rã rời quên phương hướng . 

Em tột đỉnh nguy nga lầu gác phượng 
Có bao giờ em nhìn xuống bãi vực sâu 
Gã si tình nuôi mộng tưởng bấy lâu 
Hoá thành Cuội… góc đa sầu vọng nguyệt .

..............................................................(Nguyễn ngọc Hoàng) 

        Ngày ấy , đất nước còn nhiều khổ ải . Những ngày hè của tuổi thơ không giống như những bài văn xuôi mà hắn từng đọc qua của nhà văn Duyên Anh trong các tác phẩm “Chương còm” hay “Dũng Đa Kao “ hoặc một số nhà văn như : Thụy Ý , Ý Yên , Nam Quân…trong một số tác phẩm dành cho lứa tuổi học trò như : Hoa đỏ , Hoa tím , Hoa xanh…Hoàn toàn không có những buổi trưa hè Tắm sông , tắm suối …hoặc tụ tập vào những trò chơi vui vẻ tuổi học trò . Mà ở đó chỉ là : Thanh niên xung kích , Thanh niên xung phong…Lặn lội ở các vùng quê đào hào , thủy lợi , bới đất , móc sình . Có khi phải làm công nhân hái trà , làm cỏ…Cả những ngày hè chỉ có thế !? Mà cũng may là đất nước lúc ấy không có chiến tranh chứ không thì bỏ xác đâu đó trên rừng ở cái tuổi mộng mơ 15 , 14 …!?

         Nếu còn sót chút thời gian trước khi vào học niên khóa mới thì phải lo phụ giúp gia đình , trồng khoai , trồng củ , hái ngổ , cắt môn … Ngày nắng thì lên rừng đốn củi , đốt than …nhọc nhằn và cơ cực dù đang ở tuổi mộng , tuổi mơ !?.. Chỉ thỉnh thoảng mới được cùng bạn bè đá một vài trận banh giao hữu trên cái sân đầy sỏi đá của sân trường Pháp : Petit Lycée . Sau trận đấu chân cẳng đứa nào cũng rươm rướm máu dù không có ai chơi xấu cả !?...

         Hắn đã yêu nàng khi vừa mới lớn và trong giai đoạn xã hội khó khăn đó .



          Là con người , khi vướng vào yêu , họ trên mạnh mẽ về thể xác và thăng hoa về tâm hồn . Hắn tự dưng thấy mọi vật quanh hắn đều trở nên đáng yêu và đẹp đẽ . Trên mỗi bước chân của hắn , dù đến trường hay đi chơi đâu đó cùng nhóm bạn , hắn như người đi trên mây . Hắn thấy mùa xuân như trẻ hơn mọi năm , cỏ cây , hoa lá như xanh tươi , đậm màu sắc . Mùa hạ , vàng hơn mọi khi , và tiếng ve sầu đối với hắn không còn u sầu , ảo nảo nữa mà nghe như khúc nhạc quân hành đang thúc dục mùa hè qua nhanh hơn  ? Để hắn lại được gặp nàng trên ghế nhà trường , để được say xưa ngắm suối tóc dài thon thả của nàng từ phía sau mỗi ngày , thả hồn bay bổng ngất ngây từ mùi hương con gái của nàng .

         Hắn bắt đầu dành dụm tiền từ việc bán những cây củi mà hắn đốn trong rừng , qua mùa hè hắn mua được chiếc đàn guitar cũ . Một chiếc đàn khuyết , âm thanh nghe cũng tàm tạm . Vậy là bắt đầu tự học đàn . Tình yêu một lần nữa lại làm thay đổi con người hắn , từ bên trong một cách rõ nét . Hắn cũng có chút năng khiếu nên qua một thời gian ngắn hắn đã có thể tự đệm đàn và tự hát .
         Những hôm trời mưa rả rich , dai dẳng . Nhớ nàng , hắn cầm đàn nghêu ngao bài : “ Bao giờ biết tương tư “ . Thơ của Ngọc Chánh , qua Phạm Duy phổ nhạc :

Ngày nào cho tôi biết,
Biết yêu em rồi tôi biết tương tư
Ngày nào biết mong chờ,
Biết rộn rã buồn vui đợi em dưới mưa...

ôi biết đem tin này,
Vắng như lòng giấy, tình yêu lấp đầy
Rồi biết quên câu cười,
Biết cho đôi dòng lệ rơi.

Tình yêu đã trở lại,
Đôi mắt đêm ngày vơi hết đọa đầy
Tà áo em phơi bầy,
Ngón tay em dài, tiếng yêu không lời.

Ngày nào lòng tôi đã
Biết vui biết buồn, ôm mối tương tư
Ngày nào cánh Thiên Đường
Đã mở hé tình yêu là trái táo thơm.

Tôi ghé răng cắn vào
Miệng môi ngọt đắng, tình yêu cuối đường
Là trối trăn cuối cùng,
Giấc mơ não nùng vợi tan...

         Tiếng hát của hắn trầm và mạnh mẽ , hắn như trút hết nỗi lòng nhớ nhung thầm lặng của hắn vào tiếng hát , và như muốn nuốt cả ca từ vào lòng mình .

         Những lúc hắn chán nản , một phần vì bản tính nhút nhát và mặc cảm về gia thế của mình ? Nên dù có rất nhiều cơ hội để hắn thổ lộ tình yêu của mình , mà hắn vẫn không thể ? Hắn giận mình , giận cuộc đời …Hắn lại cầm đàn nghêu ngao hát mấy bản tình ca của Nguyễn trung Cang . Những bài hát mà hắn rất thích bởi giai điệu nhanh và rộn ràng , hơi bất cần đời ? Những bài hát như : Mặt trời đen , Giấc mơ qua hoặc  Còn yêu mãi …Nhưng bài hát mà hắn vẫn thường gào lên cho thoát đi hết những nhớ mong đến nàng  , là bài : Sống cho qua hôm nay .

Hãy để trôi qua đi bao nhiêu tháng năm
Đừng bận tâm dẫu đắng cay ngọt bùi
Cuộc  đời như cơn mê ru ta ngất ngây
Hãy cùng nhau sống hết bao hôm nay

Một  đời không chen đua không mua tước  danh
Để còn say với gió thơm ruộng đồng
Môt ngày sao cho xong cho qua hết  đi
Đừng buồn  chi ước với mơ làm gì

Ngày  qua đừng tiếc nuối từng  giây từng phút qua rồi  thôi
Tình yêu đừng gian díu đừng nói chuyện lứa đôi ngày sau
Hãy quên đi ngày mai
Hãy quên đi ngày mai

 Buổi sáng thức dậy mới hay ta còn sống trong cuộc đời
Và như thế đắng đo thêm buồn thêm  chán
Buồn lo chi cũng đổi thay
Buồn lo chi đến ngày mai.

          Một chút ngậm ngùi , một chút tuyệt vọng …Hắn hát say xưa như thế ? Nhưng rồi những cảm giác đó cũng qua mau . Hắn lại nhớ đến nàng .

         Ở đời , hắn vẫn thường thấy khi yêu ai và bị thất tình ? Người ta thường tìm đến men rượu để giải nổi sầu muộn . Nhưng với hắn ? Tuổi đời hắn còn quá trẻ và mới lớn . Hắn lại nhảy qua thơ để trút chút tình hờ . Thơ của hắn chỉ để hắn đọc , hắn hiểu ? Bởi từ ngữ lôm côm , không vần , không điệu ? Ví như người đi câu cá không mồi , người tiều phu lên rừng mà không mang rựa !?...

Trên trang giấy , bài làm còn dang dở
Chỉ thấy nàng bở ngở , đứng nhìn tôi ?
Trang sách ấy bao nhiêu điều đã viết ?
Chẳng thấy gì ? Ngoài mắt biếc mà thôi .

       Cứ như thế , thơ của hắn ngắn gọn , cụt lủn . Viết bài nào cũng có bóng dáng nàng trong đó , thậm chí đi cuốc đất , trồng khoai cho cha hắn ? hắn cũng nghĩ ra thơ :

Từng nhát cuốc , cuốc tình anh nỗi dậy
Đến bên em , lời thỏ thẻ ái tình
Em có hiểu , tình anh là thế đó
Trồng ngọn tình sầu , gặt hái được trái đau .

           Những lúc lên rừng đi chặt củi , hắn cũng lại nghĩ đến nàng ? Lại sáng tác những bài thơ không bao giờ gửi ? Khi lớn lên sau này , hắn nghĩ : Nếu tình yêu của hắn là hai chiều , hắn có làm được những bài thơ tình như vậy không ? Hay cũng làm được thơ nhưng ở một cung bậc khác , rộn rã hơn , tươi tắn hơn !? Mãi đến bây giờ hắn vẫn còn thắc mắc mãi về điều đó :

Tôi chặt tình tôi mấy khúc sầu
Khúc buồn , khúc nhớ , khúc đớn đau
Sao tình trơ cứng như cây vậy ?
Không để tôi chia bớt tình đau
Cây đã lìa đời , tôi còn tỉnh
Tỉnh để chôn tình nơi vực sâu
Chôn cả tháng ngày yêu dấu đó
Trọn một kiếp đời tôi đắn đo .

Khi chặt củi xong , vác cây củi vừa dài vừa nặng . Cây củi đè trên đôi vai ốm yếu và gầy guộc của hắn . hắn lại đem nàng vào thơ :

Tôi vác tình tôi , vác hư vô
Sao vai trĩu nặng nỗi mơ hồ
Em có biết chăng , chân tôi mõi
Vẫn vác cuộc tình em với tôi

            Khi yêu là vậy ? Đi đâu , làm gì , hắn cũng nhớ đến nàng  ? Vậy mà hắn có mấy thằng bạn thân , chẳng bao giờ hắn tâm sự . Hắn dấu nỗi lòng của mình tận sâu nơi đáy tim !?...( Còn tiếp )


           Chưa yêu , hắn còn sạch sẽ , áo quần tươm tất . Lúc yêu rồi , hắn trở nên lười nhác và lếch tha , lếch thếch ? Hắn bắt đầu tập hút thuốc , cà phê , và cũng thường xuyên cúp cua vào những môn phụ . Tổng hành dinh của hắn và bạn hắn là quán cà phê Du pact . Hắn ngồi hàng giờ bên ấy với 1 ly cà phê , dăm điếu thuốc Đà lạt và mấy chục bình trà ( trà miễn phí ). Cứ thế , hắn và mấy đứa bạn phiêu linh trong những bản nhạc Pháp của thập niên 60-70….như những con nghiện đang phê thuốc vậy .

          Có một dạo , ở rạp Ngọc Hiệp ,  đường Phan đình Phùng - Đà lạt . Chiếu bộ phim Romeo and Juliet , một bộ phim nói về tình yêu đầu đời của đôi trẻ , được viết bởi nhà văn đại tài của nước Anh : William Shakespeare . Tình yêu đẹp và kết thúc bi thảm . Cặp diễn viên đóng bộ phim này là quá đẹp và diễn xuất hay đến nỗi , coi xong hắn bổng dưng mạnh dạn hơn một chút . Hắn và bạn bè của hắn cũng như giới thanh niên thời đó bắt đầu để tóc dài trùm tai . Một kiểu tóc mà nó đã thịnh hành suốt 2 thập kỉ sau đó . Hắn bắt đầu chú tâm hơn bộ dạng của mình và quyết tâm tìm cách tiếp cận và thổ lộ tình yêu với nàng !?

           Ở trường , ở lớp hắn ngại gặp nàng . Hắn mắc cở và sợ đám bạn hắn biết được ý định của hắn ? Hắn thỉnh thoảng chỉ giả vờ mượn vở của nàng để chép bài . Đem về nhà , hắn ngẩn ngơ trước sự trình bày ngay ngắn và chữ viết của nàng . Hắn ngây ngất trước mùi thơm của tập vở mà hắn tưởng tượng phảng phất trong đó mùi trinh nguyên của nàng . Hắn hôn lên từng trang giấy , hít lấy hít để cái mùi học trò ấy một cách say xưa . Vậy mà hắn vẫn không đủ tự tin để viết vài dòng kẹp vào vở gửi cho nàng ? Mà hắn cũng không biết nàng có trông chờ điều đó không nữa ? …Và hắn nghĩ là không , bởi hắn chưa hề biểu hiện gì cho nàng thấy sự quan tân của hắn đối với nàng .

           Hôm sau hắn gặp nàng trả vở , hắn lí nhí cám ơn mà tim hắn đập thình thịch . Lần nào cũng vậy , đứng trước nàng là cổ họng hắn khô khốc , mắt hắn cay cay và miệng lắp bắp như người sắp chết . Hắn chẳng nói được gì , và cũng chẵng làm được gì ? Hắn bực với chính mình , đau khổ và mất niềm tin ?
          Nàng ơi ! sao em lại đẹp dịu dàng và thánh thiện đến thế ? Để tôi phải khổ đau vì thấy mình không xứng đáng ? Một thằng gù không thể đem tình yêu của mình cho một nàng quý tộc yêu kiều ? Không thể ghép một cái đĩa sứ lên một vầng trăng khuyết đẹp dịu dàng được !?...

                            
 
  Hắn lại tương tư , sầu muộn và lại cầm đàn ? Thậm chí hắn còn sáng tác được cả nhạc nữa !? Nhưng nhạc của hắn cũng u tối , trầm luân và tuyệt vọng như những bài không tên của Vũ thành An vậy - Một dòng nhạc mà hắn bổng dưng thích vì nó buồn như cuộc tình của hắn :

…… Quấn quít vân vê tà áo,run run đôi môi mở chào, 
Tiếng nói thơ dại ngày đó,bây giờ mộng đời bay cao. 
-Góp hết tương lai vào tiếng,yêu thương trao em 1 lời, 
Hãy sắt se đợi ngày tới,mai rồi ngọt bùi sẽ chia. 

         Hắn yêu , nhưng hắn chưa bao giờ được yêu ? Vậy mà hắn lại gào lên , như hắn đã từng có một cuộc tình đẹp mà giờ đã cách xa :

Xin đời sống cho tôi mượn tiếng 
Xin cho cơn mê thêm dài một chuyến 
Cuộc tình buông xuôi còn lưu luyến 
Còn đắng cay còn hận còn đau 

Em giờ đã xa xăm rồi đó 
Nơi em đi chắc vẫn còn lệ ứa 
Chiều nay trong mưa mà nhung nhớ 
Một thoáng thương vay cho đời say 

Cuộc tình ngày đó đã theo mùa Xuân đó 
Cuộc đời này đây sẽ chôn vơi ở đây 
Ước cho nhiều tuổi xanh trở về đâu 
Theo ngày tháng tàn tình yêu cũng héo tàn 

Mai đời có cho tôi gặp gỡ 
Xin cho đôi môi em cười rạng rỡ 
Một bờ mi cong vùng tóc nhớ 
Để sống thêm thêm lần trẻ thơ

         Cứ mỗi một cung đoạn của cuộc tình , thì diễn biến tâm lý của hắn lại thay đổi ? Thay đổi từ xu hướng nghe nhạc , làm thơ hay sáng tác nhạc !? Từ một học sinh trung bình khá hắn vọt lên học sinh giỏi và là lớp phó học tập , kiêm cán sự toán của lớp . Có lẻ vì yêu nàng hắn muốn chứng minh mình chẳng thua kém ai ? Hắn thường xuyên đọc sách hơn , sách của hắn đọc chỉ duy nhất là văn học nước ngoài . Nào là sách của Victor Hugo , Leo Tolstoy , Honoré de Balzac , Dostoevsky…Hắn tìm thấy trong một số tác phẩm , một vài câu chuyện tình lâm ly , tuyệt vọng . Nhưng có một tác phẩm của nhà văn TBN , Miguel de Cervantes Saavedra : Tác phẩm “ Don Quixote de la Mancha “ là hắn tìm được chính mình và hắn còn tự hào là còn hơn cả nhân vật    Quixada là nhân vật chính nữa . Bởi lẻ nhà quý tộc Quixada đi chiến đấu với những cái cối xay gió là để thể hiện tình yêu với nàng  Công nương Dulcinea del Toboso mà nàng là một nhân vật ảo , không có thật , một người yêu tưởng tượng ? Còn hắn , hắn có người con gái bằng da , bằng thịt hẳn hoi mà hắn yêu …Có lẻ hắn muốn trở thành một nhà quý tộc để xứng với tình yêu của nàng ? Nên hắn đã phấn đấu để thay đổi sự cục mịch và quê mùa mà hắn thấy có mình trong đó !?...

        Cứ như vậy , hắn trở nên hoàn thiện hơn và chín chắn hơn mỗi ngày !? Tuy nhiên , hắn vẫn chưa nói được điều cần nói với nàng .

Tôi sẽ làm hiệp sĩ
Dấn bước chốn xa trường
Mang tình yêu đất nước
Dệt nên trang sử xanh
Em quê nhà hãy đợi
Tôi lập chút công danh
Cùng tình yêu tha thiết
Dâng phủ dưới chân nàng

         Buồn cười một nỗi là : Chỉ có mỗi một câu tỏ tình với nàng thôi mà hắn đã tốn bao công sức , thêu dệt lên bao nhiêu tình huống gay go , thử thách ?...Hắn còn suy diễn mình sẽ là anh hùng khi làm được điều đó !?...

        Còn nhớ , mùa Noel năm 1979 . Thời đó làm gì ngoài phố có bán những tấm card chút mừng Noel , hay Lễ tết như bây giờ ? Vậy là hắn quyết thể hiện sự quan tâm đến nàng bằng cách tặng thiệp chúc mừng Lễ Giáng Sinh . Hắn mày mò kiếm được một ít giấy bìa cứng . Lúc bấy giờ chỉ có giấy hẩm xì , hẩm xịt ? Đâu có giấy trắng tinh và thơm ngát như bây giờ . Hắn lại tập làm họa sĩ ? Hắn vẽ không biết cơ man nào là hình …: Nào là hình những quả chuông , hình những ngôi Giáo đường , Hình cây thông với lác đát những bông tuyết bay lơ lững…Bằng cây bút nguyên tử mà thời đó người ta phải bơm mực mỗi khi dùng hết .

        Và hắn cũng vẽ được một bức ưng ý , sau khi đã xé không biết bao nhiêu là giấy và tốn gần một đêm tới  sáng  ? Hắn cẩn thận ghi dòng chúc mừng sao cho hay và ý nghĩa . Hoàn thành xong , hắn lại cặm cụi xé vở học trò làm bao thư , để bỏ tấm thiệp chúc Giáng sinh cho nàng . Và đó cũng là lý do mà hắn có thể gặp nàng .



        Đà Lạt những ngày gần cuối tháng 12 dương lịch trời trở lạnh khủng khiếp ? Cái lạnh như muốn len lõi vào tận tâm cang đang hừng hực lửa tình của hắn . Thời gian của hắn và nàng ngồi tại ghế nhà trường không còn nhiều ? Ăn Tết xong là còn mỗi một học kỳ cuối . Làm cách nào để nàng hiểu được lòng hắn đây ? Hắn đang có cảm giác ngày càng rời xa nàng , rời xa mối tình mà hắn bao đêm ấp ủ ? Rời xa dáng gầy guộc của nàng mỗi khi hắn thấy thấp thoáng từ xa vào những ngày hắn đi học sớm . Mái tóc dài và suông của nàng bay lất phất theo những ngọn gió nô đùa . Hắn ước sao mình là cơn gió , để được vuốt ve mái tóc thề của nàng , được hôn lên mái tóc có mùi thơm trinh nữ của nàng .

Tôi ước mãi là cơn gió nhẹ
Lướt dáng gầy , tha thước của em tôi
Tôi muốn đến vuốt ve làn tóc xõa
Ôm vai mềm trong những buổi chiều thơm
Tôi muốn thổi tà áo dài trước nắng
Phất phơ bay trong mỗi bước chân đi
Để dáng nàng đẹp tựa những cung phi
Dõi bước trông dáng chàng người Hiệp sĩ
Tôi còn muốn hôn lên làn tóc xõa
Thỏa lòng tôi , lòng của gã tình si .

        Học  sinh nữ thời ấy đâu có điều kiện ăn mặc như bây giờ ? Đồng phục áo dài chỉ mặc vào ngày đầu tuần để chào cờ , còn những ngày khác muốn mặc sao cũng được ? Mà vải để may áo quần cũng cực kỳ hiếm hoi và đắt đỏ . Chiếc áo dài của nàng mặc cũng thế ? Chỉ là một loại vải trắng thông thường , vậy mà dưới mắt của hắn , chiếc áo của nàng sao tha thướt  và kiêu sa đến kỳ lạ ? Nàng vẫn hay mặc chiếc áo len màu đen có những sọc tím nhỏ bên ngoài chiếc áo dài . Chiếc áo len ôm sát người nàng và được đan rất khéo . Suốt mấy năm học từ trường La san đến khi chuyển qua trường Thăng Long , nàng vẫn mặc mỗi chiếc áo len đó . Chiếc áo ôm gọn thân thể nhỏ nhắn của nàng , giữ ấm cho nàng vào mùa đông của những ngày còn khốn khó . Mãi đến bây giờ , hơn 34 năm đã trôi qua , hắn vẫn nhớ như in tà áo dài và chiếc áo len sọc tím . Hắn cũng yêu cả chiếc áo len cũ kỹ này vì đã thay hắn sưởi ấm cơ thể nhỏ nhắn của nàng vào những chiều đông trở gió .



        Vậy là còn mấy hôm nữa là lễ Giáng sinh . Trời Đà lạt đã lạnh mà còn mưa lất phất . Chiều đó , hắn đạp chiếc xe cà tàng đến nhà nàng . Chiếc thiệp chúc mừng Lễ Giáng sinh đang nằm gọn trong túi của hắn . Hắn tưởng tượng ra cảnh nàng sẽ mở chiếc cổng sắt và mời hắn vô nhà 

        Nhà nàng là một ngôi biệt thự tương đối lớn nằm trong một khu đất rộng , có tường gạch bao quanh . Dọc theo tường có trồng những hoa  cây anh đào , mùa này đang trơ trụi lá . Trong khuôn viên ngôi biệt thự  , cỏ cây , hoa lá có vẻ sơ xác do thiếu bàn tay người chăm sóc . Cha nàng có lẽ đang đi học tập cải tạo ở xa lắm . Nghe đâu ông ấy là sĩ quan cấp tá của VNCH , phụ trách Huấn luyện trong Trường Võ bị Đà lạt . Có người nói ông ấy là Giám đốc của Trường huấn luyện Sĩ quan này .

        Hắn lại tưởng tượng nàng cầm dù ra mở cổng và cùng che cho hắn vào nhà . Nàng mời hắn ngồi bên chiếc lò sưởi , tay cầm vở ? Có lẽ nàng đang học bài khi hắn tới . Nàng mặc một đồ bộ màu sáng , đã cũ nhưng sạch sẽ . Mái tóc dài của nàng phủ xuống bờ vai nhỏ mỗi khi nàng chồm xuống khều lại những nhánh củi thông đang nổ tí tách trong lò sưởi . Những ánh lửa nhảy múa loang loáng trên khuôn mặt nàng . Hắn thấy sao nàng đẹp đến lạ lùng . Nàng nhìn hắn cười , khoe hàm răng trắng , nhỏ và đều tăm tắp . Tim hắn đập rộn ràng và hơi loạn nhịp . Cảm giác lúc ấy thật khó tả ? Hắn muốn ngay lúc ấy cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn , mềm mại và thơm tho của nàng , rồi nói lên những nhớ nhung của lòng hắn . Hắn muốn nói với nàng bằng tất cả lời lẽ yêu thương , bằng tất cả những ngôn từ mà trên thế gian này người ta - những nhà hiền triết đã nghĩ ra !?

        Hắn sẽ móc tấm thiệp chúc mừng lễ Giáng sinh nhỏ nhắn , đặt trong bàn tay nàng và nói rằng : Em ơi ! Đây là tất cả những cố gắng của anh trong những năm tháng ở nhà trường kể từ khi biết yêu em . Vì tình yêu của anh dành cho em quá lớn ? Lớn đến nổi em đã biến anh từ một thằng con trai quê mùa , cục mịch thành một nhà nghệ sĩ lớn . Anh đã trở thành một nhà văn chuyên viết chuyện tình yêu lãng mạn nhất thế giới . Anh đã trở thành một nhà thơ dịu dàng nhất , mà trong lòng của tất cả các cô gái đang yêu  mong đợi và anh cũng là một nhạc sĩ tài ba và đa tình nhất , chuyên sáng tác những bản tình ca buồn hiu hắt như mùa thu và những con đường đầy lá rụng vàng khô . Và anh ? Cũng đã trở thành một họa sĩ chuyên vẽ những bức tranh siêu thực , những bức tranh mà chỉ những người đang yêu nhau say đắm mới có thể cảm nhận được sự rộn ràng nhịp đập của trái tim non , qua từng nét vẽ .

        Hắn muốn trút tất cả những tình cảm chân thành nhất của mối tình đầu dấu ái mà hắn từng ấp ủ hằng đêm . Những đêm mưa rả rích và buồn hiu hắt vì nhớ mong , trên chiếc giường đơn ọp ẹp trong căn nhà ván gió lùa , nghèo nàn của hắn . Hắn muốn nói cho nàng biết hắn sẽ vì nàng mà sẵn sàng lao vào lửa như những con thiêu thân vì bị mê hoặc bởi ánh sáng rực rỡ của ánh đèn . Và hắn không muốn là con dã tràng se cát biển đông vì mơ một ngôi nhà mộng tưởng !?...

Em ơi , em là Hằng nga giáng trần rực rỡ
Là Thiên sứ nhà trời ghé chốn trần gian
Là muôn vạn đóa hồng khoe sắc thắm
Là ngàn vạn hương thơm của tinh túy đất trời

Anh chỉ là đứa trẻ con nhiều mơ mộng
Nghiện ngắm chị Hằng dưới mặt nước hồ Thu
Luôn bật khóc mỗi khi cơn gió nhẹ
Ve vãn mặt hồ làm mất bóng hình ai ?

Anh là thế , anh vẫn luôn là thế ?
Là Cuội già , ngồi mãi gốc cây Đa 

        Thật sự , trong vốn liếng ngôn từ mà hắn có được lúc ấy ? Hắn muốn đem ra hết để ngợi ca nàng , ngợi ca mối tình trong sáng và lãng mạn nhất mà hắn có được từ trái tim nồng nàn và non dại ấy .



         Một cơn gió mạnh mang theo những giọt nước mưa buốt giá đập mạnh vào mặt , làm hắn bừng tỉnh . Giờ này chắc phải hơn 4 giờ chiều . Trời mưa gió và quang cảnh sướt mướt , ảm đạm , làm hắn cảm giác như sắp tối . Con đường trước nhà nàng vắng tanh và yên ắng . Chỉ nghe tiếng gió thổi xào xạt và tiếng thông reo như rên rỉ . Hắn đứng bên kia đường nhìn vào nhà nàng qua cánh cổng sắt đóng im ỉm . Bên trong có ánh sáng hắt qua khung cửa sổ treo rèm . Có lẽ do mưa gió nên trong nhà thắp đèn sớm vì tối .

         Hắn bước tới trước chiếc cổng và đứng tần ngần một lúc , nhưng không dám nhấn chuông . Cái nút chuông nhỏ nhắn nằm khuất dưới chiếc trụ cổng , nhìn hắn như mời gọi . Hắn nuốt nước bọt và cảm thấy cổ họng khô rát .  Hắn dùng lưỡi liếm quanh những giọt nước mưa đọng trên hàm râu non lún phún của hắn và chép miệng .

         Bên trong nhà có bóng người đi qua , đi lại . Bỗng hắn cảm giác thấy mình như thằng ăn trộm , đang lén lút , rình rập nhà nàng vậy ? Hắn dợm bước tránh chiếc cổng và quầy quả leo lên xe đạp . Hắn đạp xe chạy dọc theo mặt trước của ngôi biệt thự của nàng , xong hắn mím môi quay đầu xe lại . Hắn đảo tới đảo lui khoảng hai ba vòng , xong cuối cùng chạy thẳng về nhà . Chiếc thiệp mừng Giáng sinh mà hắn định tặng cho nàng trong chiều mưa ấy vẫn nằm im trong túi của hắn . Nằm im lìm như mối tình đầu đơn phương , tận sâu trong đáy trái tim nhút nhát và non dại của hắn . Im lìm và mãi mãi !...



        Hắn buồn bã và thất vọng với chính mình . Nhưng hắn đâu biết rằng ? Ở cái tuổi mới lớn , có bao nhiêu mối tình cũng đã xảy ra như vậy với những chàng trai khác !?

         Mãi sau này . Trong những ngày mưa phùn ở một tỉnh gần biên giới . Ngồi một mình trong một quán nhỏ vắng vẻ . Nhìn những giọt cà phê đen bóng , uể ởi rơi trong đáy cốc . Hắn lại nghĩ về nàng khi tai hắn nghe một giai điệu nhạc trẻ . Một bài thơ của Đỗ trung Quân được nhạc sĩ Vũ Hoàng phổ nhạc , nhạc  phẩm : Phượng hồng . Hắn chợt mỉm cười một mình :

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,
Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.

Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây,
Và mùa sau biết có còn gặp lại,

Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.

Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,
Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.

       Quả đúng như vậy ? Hắn cũng là một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ !? Nhưng mãi cho đến bây giờ ? Khi hắn đã bước qua tuổi ngũ tuần , hắn vẫn muốn mãi là một gã khờ mang trái tim thơ dại để yêu nàng . Một tình yêu chân thành mà không bao giờ dám nói ra !?...

( Lê quang Luận –  Sài gòn 12/11/2014 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét